“Đang nghĩ gì thế?” Thượng Quan Nam dịu dàng hỏi.
Tôi thu lại tầm mắt, hạ rèm cửa xe ngựa xuống, quay đầu cố gắng nở nụ cười thật tươi, dùng chất giọng được xem là nhẹ nhàng nhất nói với Thượng Quan Nam: “Giang Nam phong cảnh thật đẹp. Ta từ nhỏ sống trên núi, ít khi nào được nhìn ngắm cảnh đẹp bên ngoài, nên có chút không nỡ rời đi. Nếu như sau này, có thể đến nhiều nơi có phong cảnh đẹp như vậy, thì tốt biết mấy.”
“Hằng Nhi! Chúng ta về Thiết Chưởng Bang, xem Vân Thường có trở về không? Nếu xác định thằng bé không sao, ta sẽ dẫn nàng đi ngao du khắp nơi. Có được không?” Thượng Quan Nam mỉm cười ôn nhu nói.
“Thật sao?!”
“Tất cả những gì ta hứa với nàng, nhất định ta sẽ làm được!”
“Thật tốt quá!” Tôi cố gắng áp chế cảm xúc bực bội, xem bàn tay đang xoa xoa trên đầu mình là không khí, nở nụ cười ngọt ngào với Thượng Quan Nam. Hiện tại tôi sức khỏe không tốt, võ công không thể thi triển, muốn 1 mình hành tẩu giang hồ như trước đây, là điều không tưởng, muốn đi tìm sư phụ, chỉ có thể dựa vào Thượng Quan Nam mà thôi. Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Xe ngựa lộc cà lộc cộc, mất khoảng nữa tháng, chúng tôi về tới Thiết Chưởng Bang. Về tới mới biết, tôi và Thượng Quan Nam đã lo lắng hảo cho tên thối tiểu tử Vân Thường, hắn vốn dĩ đã về tới Thiết Chưởng Bang từ lâu, đã thế còn vô cùng khỏe mạnh. Ngược lại, do đường xá xa xôi, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngao-than-dieu/417731/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.