🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Haizz.

Từ Y Đồng chống cằm bằng cả hai tay, thở dài đầy tâm trạng.

CC ngừng lại một chút, rồi kéo giọng hét lên: “Từ Y Đồng!”

“Ờ…” Từ Y Đồng mắt nhìn lơ đãng, “Cậu tiếp tục đi, nói tiếp đi, tớ đang nghe mà.”

Quán rượu nhỏ mang chút phong cách văn nghệ này nằm trong một con ngõ gần nhà Từ Y Đồng. Chủ quán có tay nghề pha chế rất khá, nhưng nghe nói là một thiếu gia nhà giàu chơi cho vui, tính cách thì lười biếng, cũng chẳng mặn mà chuyện buôn bán, nên nơi này vắng vẻ hơn hẳn những chỗ khác, trở thành chốn thường lui tới của mấy cô.

Không biết hôm nay bị cơn gió tà đạo nào thổi tới, vừa mới ngồi xuống, CC đã rút ra một cái laptop, nói muốn bàn chuyện làm ăn với Từ Y Đồng.

Thế là hai người nghiêm túc bàn luận đủ thứ, nào là mô hình kinh doanh mở tiệm, chi phí trang trí, kế hoạch lợi nhuận sau này…

Rượu còn chưa mang lên, Thái Nhất Thi suýt chút ngủ gật, cô không nhịn được mà cắt ngang: “Thôi đừng nói nữa, mấy bàn bên cạnh nhìn bọn mình mấy lần rồi đấy. Hai cậu không nghĩ mình đang truyền cảm hứng gì đó à? Nhìn y chang mấy bà chị kinh doanh online làm giàu kiểu ‘nữ cường’ đấy.”

Jasmine cười sắp nghẹt thở, cô ấy xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ: “Mà các cậu tính mở tiệm ở đâu thế?”

“Ở Từ Hối.” CC bốp một tiếng đóng laptop lại, cô cũng lười nói tiếp, “Từ Y Đồng tự tìm vị trí đấy, tớ gọi điện hỏi rồi, tuần sau sẽ cho người đến xem.”

“Sao lại chạy qua Từ Hối vậy?”

Từ Y Đồng né tránh: “Địa thế ở đó tốt mà.”

“Hơ.” CC cười khẩy, “Tưởng tớ không biết à, trong bán kính năm trăm mét có cái ‘ký túc xá’ của nam thần nhà cậu đấy.”

“Cậu đừng quê mùa thế chứ, cái đó không gọi là ký túc xá, người ta gọi là ‘căn cứ’ huấn luyện được không”

Thái Nhất Thi biểu lộ vẻ khó xử, “Mở tiệm trước cửa nhà người ta, nếu sau này không thích anh ta nữa thì sao?”

Từ Y Đồng kiên quyết phản bác: “Cũng không phải hoàn toàn vì Dư Qua mà, chỉ là lần trước đưa bạn đến đó, tớ vô tình phát hiện có cửa hàng muốn chuyển nhượng.”

Cuối cùng, cô còn nhấn mạnh: “Khu đó chắc chắn sẽ có khách, khu Từ Hối có mấy trường đại học mà, sinh viên trẻ rất đông, họ là khách hàng tiềm năng đấy.”

Thấy cô kiên quyết như vậy, Thái Nhất Thi liền lườm một cái, cũng không tiếp tục vạch trần.

CC: “Được rồi, tớ nói trước, đàn ông là đàn ông, công việc là công việc, đến lúc thất tình rồi nghỉ việc, cậu cứ chờ tớ xử lý cậu đi.”

Từ Y Đồng vỗ mạnh lên bàn, cô tức giận nói: “Dù sao các cậu cũng không muốn tớ tốt lên!”

“Muốn cậu tốt lên như thế nào?”

Từ Y Đồng lầm bầm: “Biết đâu tớ với Dư Qua có thể thành đôi thật…”

Lời nói này đã không còn mạnh mẽ nữa.

“Những cô fangirl của anh ta còn nhiều tiền hơn tớ, cậu cứ mơ đi.”

Từ Y Đồng không còn tranh cãi nữa, cô mệt mỏi tựa vào bàn.

Nhìn vào chiếc đèn nhỏ hình mặt trăng trên bàn, suy nghĩ của cô lại bay đi xa.

Lúc đầu, cô rất mong đợi ngày kia sẽ đi xem trận đấu, rồi nhân cơ hội gặp Dư Qua để lấy lại chiếc ô. Nhưng không lâu trước, cô đã chứng kiến sự việc xảy ra ở bệnh viện, và mấy ngày nay cô cũng tự giác không làm phiền anh, huống chi là nhắn tin nhắc anh chuyện chiếc ô…

Chuyện nhỏ như vậy, chắc Dư Qua sẽ chẳng nhớ đâu.

Từ Y Đồng nghĩ, dù anh không nhớ thì cũng không sao, đợi khi anh vui vẻ hơn, cô vẫn có thể tìm anh đòi lại.

*

Mưa kéo dài suốt mấy ngày, cuối cùng vào ngày thứ Năm, bầu trời ở Thượng Hải lại tạnh, mang đến một ngày nắng đẹp hiếm hoi.

Một chiếc xe buýt màu đỏ trắng đang lăn bánh trên con đường nhựa.

Huy ca tiến lại hỏi tài xế một câu, rồi quay lại hô lớn: “Sắp tới rồi, mọi người thức dậy đi.”

Tiểu C mơ màng dụi mắt, người đàn ông ngồi bên cạnh cũng mở mắt một chút.

A Văn ngáp một cái.

Khi các thành viên trên xe dần tỉnh lại, chiếc xe buýt quẹo một cái, tốc độ giảm dần, và sân vận động màu xám trắng dần dần hiện rõ trong tầm mắt.

Nhìn từ xa, phía trước sân là một đám đông đông đúc, người người chen chúc.

Không biết ai đó thở dài: “Ôi, sao hôm nay nhiều người vậy, lại phải đấu với TG à…”

“Đấu thì đấu thôi.” Roy chẳng bận tâm.

“Chẳng lẽ nếu thua lại lên hot search sao?” Tiểu C nhìn thấy cảnh tượng “hùng vĩ” trước mặt, có chút lo lắng.

A Văn từ tốn nói: “Trận chiến ân oán này chẳng phải trước đó đã có rồi sao.”

Nếu nói về mối thù giữa OG và TG, phải bắt đầu từ trận khai mạc mùa xuân hồi đầu năm.

Khi đó, đội tuyển OG nổi bật với lượng người theo dõi khổng lồ đã gặp phải một đội mới ra mắt ít ai biết đến là TG. Ban đầu, đây được xem là một trận đấu không có gì đáng chú ý, nhưng OG lại gây bất ngờ lớn khi bị TG đánh bại, thua liên tiếp hai ván, có thể nói là bị “tàn sát”.

Đặc biệt, khi trận đấu kết thúc, tân binh ADC của TG, một người còn non kinh nghiệm, không chỉ đánh bại những “lão tướng” trong đội OG mà còn dám chặn ngay tại cổng hồi sinh nhảy múa giương biểu tượng, khiến đối phương càng thêm tức giận và cảm thấy bị coi thường. Chính từ đây, mối thù giữa hai đội bắt đầu nảy sinh.

Will, với tính cách thích đùa liền không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc: “Nói gì thì nói, các cậu nằm đường dưới đừng thua nhé, không thì lại bị tên nhóc Conquer kia châm chọc.”

Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình vẫn im lặng, tiểu C liền lén liếc mắt rồi tự mình lên tiếng: “Trước đây thua cũng không phải lỗi của chúng tôi dưới đường đâu nhé, nếu cậu không biết thì để tôi nói cho cậu nghe, Fish đã đè Conquer 30 lính rồi đấy.”

Will nhún vai: “Vậy thì đổ lỗi cho A Văn đi, suốt ngày chơi cái con Miss Fortune rởm ấy, làm hỏng cả ba đường, xin lỗi cả sân đấu.”

A Văn lao lên và tặng anh ta một cú đấm: “Tôi đi con m* cậu ấy!”

Giữa lúc cười đùa ầm ĩ, chiếc xe buýt đã đến cổng bên của sân vận động. Một nhóm người đã chờ sẵn từ trước, vừa thấy logo quen thuộc trên xe liền ùn ùn kéo tới.

Tài xế buộc phải giảm tốc độ.

Không có bảo vệ duy trì trật tự, người vây quanh quá đông, đến cả việc xuống xe cũng trở nên khó khăn. Anh Huy đành bảo tài xế lái xe vòng sang cổng khác, hạ cửa sổ xuống hét lớn: “Mọi người tản ra một chút, chú ý an toàn nhé!”

Tiếng hò hét vang trời như muốn xuyên qua cả cửa kính, thậm chí còn có vài giọng nam cao hét lên yêu cầu họ phải thi đấu cho ra hồn hôm nay, khiến Tiểu C chỉ cảm thấy mồ hôi tuôn như mưa.

Không một ai để tâm đến việc A Huy đang hét gì, một vài fan cuồng thậm chí đã bắt đầu vừa chạy vừa đuổi theo xe.

Dư Qua khẽ nhíu mày, anh tháo tai nghe xuống, chào mọi người một tiếng rồi ra hiệu bằng tay, yêu cầu đám người đang không ngừng đập vào cửa sổ xe lùi lại.

Rõ ràng hôm nay chỉ là một trận đấu vòng bảng bình thường, vậy mà dưới sự “hâm nóng” có chủ đích của ban tổ chức, lại bị thổi phồng thành cảm giác như một trận đại chiến thế kỷ vậy.

Tiểu C thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu hôm nay thua TG thì tối nay sẽ có bao nhiêu người lên hot search mắng họ xếp hàng đi chết.

Cậu càng căng thẳng thì đầu óc càng choáng váng, yếu ớt gọi Dư Qua: “Anh, cho em chút bánh quy ăn với, em hình như bị hạ đường huyết rồi.”

“Trong túi.” Dư Qua đáp ngắn gọn.

Tiểu C đưa tay với lấy chiếc ba lô màu đen của Dư Qua, vừa kéo khóa ra liền ngẩn người, buột miệng nói: “Này? Sao anh còn mang theo cái ô nhỏ màu hồng này vậy…”

Dư Qua khựng lại một chút, sau đó mặt không biểu cảm lấy lại ba lô từ tay cậu ta.

Khí chất lạnh lùng của anh quá mạnh mẽ, khiến Tiểu C cũng không dám hỏi thêm gì nữa.

Dư Qua cầm điện thoại lên, anh mở khóa, mở WeChat và lướt qua một lượt.

Ảnh đại diện của người *****ên trong danh sách tin nhắn không biết từ khi nào đã đổi thành Hải Miên Bảo Bảo.

Tuy nhiên, mấy ngày nay cô không hề nhắn tin cho anh.

Lý do cuộc trò chuyện đó vẫn nằm ở vị trí *****ên, là vì trong khung thoại vẫn còn một tin nhắn nháp chưa gửi đi.

——【Cây dù】

Việc chủ động nhắn tin cho người khác giới, ngoài Dư Nặc ra, gần như không có ai cả. Đối với Dư Qua mà nói mối quan hệ giữa anh và Từ Y Đồng vẫn chưa thân thiết đến mức ấy.

Lý do anh vẫn nhớ đến chiếc ô, cũng chỉ vì mấy ngày nay, thỉnh thoảng trong vòng bạn bè của anh luôn xuất hiện vài dòng trạng thái như:

Từ Y Đồng: [Hôm qua trời mưa, ra ngoài không mang ô (buồn)]

Từ Y Đồng: [Hôm nay đừng nói lại mưa nữa nhé, haiz, mà dù sao thì mình cũng không mang ô Orz]

Từ Y Đồng: [Ngày mai đi xem thi đấu rồi, dự báo thời tiết nói không mưa, không cần mang ô ^-^]

Dư Qua nhìn qua mấy dòng trạng thái đó, rồi anh ném điện thoại lại vào ba lô, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn đang để trong khung chat.

*

Từ Y Đồng cảm thấy mình sẽ không bao giờ xui xẻo đến mức như hôm nay nữa.

Vì trận thi đấu hôm nay, cô đã dậy từ bảy tám giờ sáng, gội đầu thay đồ, hẹn người đến tận nhà chăm sóc da, rồi tốn hai tiếng đồng hồ để trang điểm kỹ lưỡng đến mức còn hơn cả lúc làm phù dâu. Mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo, Từ Y Đồng rạng rỡ bước ra khỏi nhà.

Khi đến sân vận động, cô đi đôi giày cao gót mười phân, xếp hàng dài mấy trăm mét, vậy mà ngay giây phút chuẩn bị vào cổng, lại bị nhân viên soát vé lạnh lùng chặn lại: “Xin lỗi, vé của cô không hợp lệ.”

Từ Y Đồng không dám tin, cô yêu cầu kiểm tra lại lần nữa.

Chiếc máy vẫn vô tình phát ra tiếng cảnh báo “bíp bíp”, ánh sáng đỏ chớp nháy.

Từ Y Đồng như bị sét đánh ngang tai.

Cô gái xếp hàng phía sau tỏ vẻ thương cảm: “Chị ơi, chắc là chị mua trúng vé giả của phe vé rồi phải không?”

“À… đúng vậy.”

Từ Y Đồng muốn khóc mà không ra nước mắt, cô đã phải trả giá gấp nhiều lần để mua tấm vé này từ tay phe vé…

Tên lừa đảo chết tiệt đó, cô nhất định sẽ không tha cho hắn.

Thấy dáng vẻ non nớt của cô, cô gái trẻ tốt bụng tiến lại gần thì thầm: “Hay là chị thử ra cổng chính xem sao, ở đó chắc vẫn còn phe vé đang bán, chỉ là chỗ ngồi có thể không đẹp lắm, nhưng ít ra còn vào được.”

“Cảm ơn em.”

Từ Y Đồng nhìn quanh một vòng, tìm đại một chỗ ngồi xuống, cô rút điện thoại ra bắt đầu nã tin nhắn cho tên phe vé kia như mưa bão.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã gõ xong một bài văn dài hàng trăm chữ, tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục không dứt, đến nỗi màn hình điện thoại như sắp bốc khói vì bị móng tay đính đá của cô chọc tới chọc lui.

“Chị Đồng Đồng?” Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên sau lưng.

Từ Y Đồng ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Dư Nặc tiến lại gần xác nhận, ngạc nhiên nói: “Thật sự là chị à.”

Chỉ mới hai ngày trước, Dư Nặc đã trở thành chuyên gia dinh dưỡng chính thức được đội TG mời về. Cô đeo thẻ công tác, dễ dàng đưa Từ Y Đồng vào phòng nghỉ bên trong hậu trường.

Các thành viên đội TG thấy Từ Y Đồng thì hơi sững lại: “Chị họ?”

Trần Du Chinh ngả người trên ghế sofa, tóc tai rối bời, gương mặt đẹp trai toàn là vẻ lười biếng vì chưa tỉnh ngủ: “Chị lại đến nữa à?”

Từ Y Đồng cố nhịn, cô chỉnh lại váy rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta, phản kích một câu: “Dù sao cũng không phải đến xem em.”

Dư Nặc lên tiếng giải thích: “Lúc nãy em ra ngoài mua nước, vừa hay thấy chị Đồng Đồng bị chặn ở ngoài.”

Từ Y Đồng có chút lúng túng, cô cười tự giễu: “Chị mua phải vé giả, xui thôi, may mà gặp được Dư Nặc.”

Đám con trai ở đây đều tầm tuổi Trần Du Chinh, gặp được chị gái xinh đẹp đương nhiên là rất nhiệt tình.

Ultraman nói: “Lần sau chị muốn đến xem bọn em thi đấu thì liên hệ Conquer nha, tụi em có vé nội bộ, tội gì phải tìm dân phe vé.”

Từ Y Đồng khựng lại.

Trong lòng cô âm thầm đáp: Cảm ơn, nhưng thực ra chị không phải đến xem mấy đứa đâu.

Đúng lúc ấy, Trần Du Chinh lười biếng gọi một tiếng: “Chị.”

Từ Y Đồng nổi da gà vì cái giọng làm nũng đó, quay đầu lại: “Gì?”

Đồng thời quay đầu cùng cô, còn có một người khác trong phòng.

Trần Du Chinh khẽ nhếch môi cười, cậu hờ hững chạm tay Dư Nặc: “Không có gì, em chỉ muốn gọi chị một tiếng thôi.”

Từ Y Đồng: “…”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.

Mãi đến khi Dư Nặc ho khẽ đầy ngại ngùng, dùng ánh mắt nhắc nhở mấy lần, Trần Du Chinh mới mờ mịt quay sang Từ Y Đồng: “Chị có chuyện gì à?”

Từ Y Đồng trầm mặc một lúc, rồi nói: “Ra ngoài với chị một chút.”

……

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng nghỉ, Từ Y Đồng thuận tay khép cửa lại.

Trần Du Chinh dựa vào tường như người không có xương, cậu lười biếng hỏi: “Nói đi, chị có chuyện gì?”

Từ Y Đồng khoanh tay trước ngực, ngập ngừng nửa giây, rồi nghiêm túc nhìn cậu: “Em hôm đó… không làm gì quá đáng với Dư Nặc đấy chứ?”

Trần Du Chinh nghi hoặc: “Chị hỏi cái này làm gì? Biến thái à?”

“Chị cả như mẹ! Có gì mà không hỏi được.” Từ Y Đồng liếc trước liếc sau, hạ giọng nói nhanh: “Ý chị là, tính em còn chưa ổn định, đừng có mà tùy tiện gây chuyện. Dư Nặc là cô gái ngoan, chị thấy con bé sống cũng không dễ dàng gì, em đừng làm người ta tổn thương rồi phủi tay vô trách nhiệm!”

Trần Du Chinh “ồ” một tiếng, rồi chậm rãi đáp: “Chị cũng đừng lo xa, em thấy ông anh vợ tương lai của em cũng đâu dễ sống gì.”

Mặt Từ Y Đồng sầm lại.

“Em nói thật đấy, em không giống chị, chị hiểu không?”

Từ Y Đồng lười đôi co.

“Với lại, đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang, chị lại muốn ăn anh vợ em làm gì? Chị làm không khí ngại ngùng như vậy, Tết này em còn dám về nhà nữa không? Nếu không thì em giới thiệu anh Sát ca cho chị nhé.”

Bị cậu ta chọc mãi, cuối cùng Từ Y Đồng cũng không nhịn được liền phản công: “Em đừng có ở đó anh vợ anh vợ mãi, đến lúc Tết về nhà, gọi là anh vợ hay anh rể cũng chưa chắc đâu!”

Trần Du Chinh cười lạnh.

Từ Y Đồng ghét nhất là cái kiểu lười nhác không đứng đắn này của cậu ta, liền quát: “Đứng cho ra dáng vào! Không có tư thế gì cả!”

Trần Du Chinh liếc sang bên cạnh, cậu khẽ tặc lưỡi, đột ngột cắt lời: “Thôi, chị đừng nói nữa, chuyện của hai người em không đồng ý!”

Từ Y Đồng tức nghẹn, giọng cô cao vút: “Chị với Dư Qua đẹp đôi trai tài gái sắc, đến lượt đồ yêu quái như em phản đối sao?”

“……”

Câu này vừa dứt, vẻ mặt Trần Du Chinh thay đổi đôi chút.

“Em cứ nháy mắt nhíu mày là sao?” Cô nổi cáu.

Im lặng vài giây, Trần Du Chinh bình tĩnh thốt ra ba chữ: “Phía sau chị.”

Nghe xong, Từ Y Đồng từ từ quay đầu lại theo lời cậu nói.

Thế giới như lặng đi.

Cách nhau chỉ hai ba mét, ánh mắt cô giao nhau với ánh mắt của Dư Qua ở hành lang.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.