Trên bàn uống nước đầy hoa quả, Nhược Hi ăn ngấu nghiến như chết đói, nhưng thật sự hôm nay nó đã mệt mỏi. Bố đột nhiên lên tiếng:
- Con gái, lớp mới thế nào?
Nhược Hi nhìn bố, cười hì hì:
- Tuyệt bố ạ! Nhưng, sao bố lại đưa con đi bằng cửa sau? Bố bảo biết trường và sẽ đỗ xe tại cổng chính mà?
- À, cái đó à? Con đi cổng sau mà không gặp ai sao? không có người đón con à?
Nhược Hi nhớ đến tên Minh Vũ đó, tên chết tiệt ấy, xiết chặt đôi bàn tay.
- Bố, có gặp, gặp 1 cậu bạn, ừ thì rất mê li, rất chuẩn, nhưng tính tình thì không thể nào chấp nhận nổi, cậu ta còn dám sỉ nhục Trung Quốc và kinh thường bố, cho rằng, bố đút lót tiền, nên người Trung Quốc như con mới đc vào cái trường ấy! >.
Bố đột nhiên bật cười:
- Ha ha, cậu nhóc thật đáng yêu!
Nhược Hi nghẹn cả hoa quả, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng:
- Bố nói gì???? Đáng yêu? Cậu ta đáng yêu ư? Cậu ta không khác nào một con quỷ dạ xoa, 1 tên yêu râu xanh đáng gét, vậy mà bố cũng nói đáng yêu sao?
Bố xoa đầu Nhược Hi:
- Ha ha, con bé này, lên học bài đi, cần thì mang luôn đĩa hoa quả lên mà ăn đi!
Ơ!!!!
Bố lạ thế nhỉ?
Nhược Hi lon ton bê đĩa hoa quả lên phòng.
Điện thoại nó rung lên mấy lần, đó là chiếc Iphone đời mới nhất mà bố dành tặng cho Nhược Hi lúc nó đạt giải nhất cấp quốc gia về môn ngoại ngữ, phải nói rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-nha-dau-em-la-cua-rieng-toi/2488694/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.