Yến tiệc được nửa buổi, Vệ hoàng hậu bỗng gọi Tam hoàng tử vào trong muốn nói điều gì đó.
Lý Phù Duệ căn dặn tiểu cô nương bên cạnh mình:
"Ta vào gặp mẫu hậu một lúc, Kiều Kiều nhớ ngồi yên ở đây."
Vệ Trường Lạc lắc đầu, nói:
"Kiều Kiều thấy hơi bức bối, muội sẽ ra ngoài bờ hồ kia hóng mát một chút, khi nào Duệ ca ca nói chuyện với cô mẫu xong thì ra đó tìm muội, được không?"
Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, khẽ bảo:
"Nhớ cẩn thận."
Hắn đi rồi, Vệ Trường Lạc cũng lẳng lặng bước ra ngoài, ngồi trong lương đình cạnh hồ sen, thơ thẩn ngắm trời ngắm đất. Mùa này không phải mùa sen, hồ sen chỉ có màu xanh của lá, trời đêm cũng chẳng thấy được gì, chỉ có ánh đèn lồng lung linh ở bên bờ rọi xuống.
Lúc này, bỗng có một bóng người lặng lẽ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vệ Trường Lạc cũng chưa phát hiện ra, cho đến khi chàng cất tiếng khẽ hỏi:
"Kiều Kiều thật sự muốn đến đất Tần xa xôi ư?"
Nàng giật mình quay lại, đứng dậy khom người hành lễ:
"Tham kiến Thái tử điện hạ."
Lý Phù Tô cười khổ, đỡ nàng dậy, nói:
"Giờ đây chúng ta gặp nhau chỉ còn xa cách đến thế sao?"
Vệ Trường Lạc im lặng, không đáp.
Lý Phù Tô lại hỏi:
"Kiều Kiều muốn theo Tam hoàng đệ đến đất Tần thật ư?"
Nàng nhẹ gật đầu.
Chàng không cam lòng, lại nói:
"Kiều Kiều có biết đó là nơi thế nào không? Đất Tam Tần xa xôi hiểm trở, cách xa kinh thành, muội đến đó cả năm chẳng được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phong-ky/257497/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.