Sáng hôm sau, Lý Phù Duệ giữ lời hứa đến đưa Vệ Trường Lạc đi tập cưỡi ngựa, chẳng ngờ đợi mãi cũng không thấy nàng ra ngoài.
Quế Chi khúm núm bẩm:
"Thưa Tam điện hạ, từ sáng đến giờ Quận chúa cứ nằm mãi trên giường, nô tì gọi mà người vẫn không có phản ứng gì, nô tì cũng không biết làm sao..."
Lý Phù Duệ lo lắng cho nàng, bèn sải bước vào trong.
Quế Chi vội ngăn lại, nói:
"Bên trong là khuê phòng của Quận chúa, điện hạ tiến vào e rằng không hợp lễ..."
Lý Phù Duệ liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói:
"Bản điện là hôn phu của nàng, ai dám dị nghị?"
Trong các vị hoàng tử, Tam hoàng tử luôn là người khiến cung nhân sợ hãi nhất. Nghe nói hắn mười hai tuổi đã ra sa trường, giết người không chớp mắt, không ai dám đắc tội. Quế Chi cũng không ngoại lệ, vừa bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của hắn, cô ta đã run lẩy bẩy, không dám ngăn cản nữa.
Lý Phù Duệ bước vào trong tẩm thất, cách mấy lớp rèm mờ ảo, chỉ thấy lờ mờ bóng người cuộn tròn trong chăn. Hắn tiến lại gần, khẽ khàng vén rèm lên, rồi ngồi xuống bên giường, chạm nhẹ vào chăn, dịu giọng gọi:
"Kiều Kiều, dậy đi."
Vệ Trường Lạc thấy có người chạm vào mình, hoảng sợ nhích ra sau một chút, nhận ra tiếng của Tam biểu ca, bấy giờ mới giở chăn ra, ôm cổ hắn khóc nấc lên.
"Kiều Kiều, làm sao vậy? Ngoan, có chuyện gì, nói cho Duệ ca ca nghe." Lý Phù Duệ lo lắng hỏi.
Nàng đáp trong tiếng nấc nghẹn, nước mắt nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phong-ky/257504/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.