Nàng mơ màng tỉnh lại, bụng đau nhói.
Người đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không ngừng lẩm bẩm, lời lẽ thiết tha:
"Kiều Kiều tỉnh lại rồi... Vi phu còn tưởng rằng đã mất nàng... Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, Kiều Kiều không được rời xa ta nữa, biết không?"
Nàng ngước mắt nhìn người đang tỏ vẻ tình sâu như biển kia, ánh mắt bình thản như người chết, không buồn cũng chẳng vui.
Từ ngày đó trở đi, người đó bỗng nhiên ân cần với nàng lạ thường, muốn gì cũng chiều chuộng, ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm dịu dàng nhu tình. Mà ánh mắt nàng nhìn người đó, đã chẳng còn tình ý tha thiết như xưa.
Mười mấy ngày sau, vết thương nơi bụng đã dần lành lại, nàng có thể ngồi dậy đi lại trong phòng.
Đêm đó, nghe nói có phản tặc lẻn vào hoàng cung, Tử Cấm thành náo loạn, quân lính rầm rập truy tìm thích khách.
Nàng ở trong cung Tiêu Phòng, đang ngồi đọc sách, bất thình lình bị một kẻ đột nhập từ phía sau bịt miệng lại, khẽ uy hiếp:
"Đừng lên tiếng."
Nàng hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chợt thấy sợi dây đỏ có mảnh phỉ thúy trên tay hắn, sững người ra, thử gọi:
"Tam biểu ca?"
Bàn tay kẻ đó run lên, thoáng chốc đã ôm chầm lấy nàng, giọng khàn khàn, nói:
"Kiều Kiều, quả nhiên muội còn sống... Hôm ấy ta không biết là muội, ta không cố ý... Kiều Kiều tha lỗi cho ta, được không?"
Nàng thấy trên tay hắn có vết thương không ngừng rướm máu, nào còn lòng dạ trách móc, hoảng sợ hỏi:
"Tại sao Tam biểu ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phong-ky/257506/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.