Ngày mùng hai tháng giêng năm Thành Vũ thứ ba mươi mốt, đế vương băng hà, thành Kim Lăng chìm trong màu tang tóc, Tử Cấm Thành vang tiếng khóc than.
Đêm đó, Vệ Trường Lạc đang nằm ngủ trong lòng của phu quân, chợt nghe tiếng chuông tang vang lên ba hồi chấn động, sau đó bên ngoài bắt đầu có tiếng khóc than huyên náo.
Nàng lo lắng lay tay áo của Lý Phù Tô, hỏi:
"Tô ca ca, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy..."
Lý Phù Tô cũng đã thức giấc từ sớm, nghe vậy bèn khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng trấn an:
"Kiều Kiều đừng sợ, không sao đâu."
Chàng vừa dứt lời, từ ngoài đã vọng tới tiếng bước chân rầm rập, kế đó là tiếng gươm đao khua loảng xoảng.
Chàng với tay cầm lấy chiếc áo choàng lông chồn dày khoác vào người nàng, dặn:
"Kiều Kiều ở yên trên giường, vi phu ra ngoài xem sao."
Vệ Trường Lạc nắm lấy tay chàng, vẻ mặt đầy lo lắng. Lý Phù Tô vỗ vỗ vào tay nàng, ý như trấn an.
Một lát sau, từ ngoài cửa cung có một toán ngự lâm quân bước vào, kẻ dẫn đầu mình mặc áo giáp, tay cầm kiếm sắt, lưng đeo quân phù, trông thấy Lý Phù Tô bèn quỳ xuống, chắp tay nói:
"Mạt tướng đến muộn, đã để điện hạ đợi lâu, mong điện hạ thứ tội."
Lý Phù Tô khoát tay, cười bảo:
"Vương tướng quân đến vừa kịp lúc, không hề muộn."
Vệ Trường Lạc nghe tiếng động, lòng lo lắng không yên, vội leo xuống giường, cứ thế để chân trần chạy ào ra ngoài. Bấy giờ, nàng chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phong-ky/257520/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.