Vệ Trường Lạc nghe những lời cô mẫu nói, không cho là phải, chần chừ một lúc mới rụt rè phản bác:
"Thái tử biểu ca không phải người như vậy. Huynh ấy luôn rất kính trọng hiếu thảo với cô mẫu, yêu thương các đệ đệ, muội muội. Thái tử biểu ca chưa từng đặt nặng hoàng vị hơn tình thân..."
Hoàng hậu bật cười, cười đến chảy cả nước mắt. Bà cười xong rồi, mới đưa tay vỗ vỗ vai cháu gái, hiền từ khuyên nhủ:
"Kiều Kiều ngốc, cô mẫu đã sống ở trong cung này hơn nửa đời người, ta nói cho con biết, trong nhà đế vương, những cái gọi là phụ từ tử hiếu, mẫu tử tình thâm, huynh đệ thuận hòa, phu thê ân ái,... thảy đều chẳng khác gì một trò cười, kẻ nào càng tin vào đó thì càng chết sớm."
Vệ Trường Lạc ngước đầu nhìn cô mẫu, ánh mắt mơ hồ ngờ nghệch, dường như vẫn còn chẳng hiểu rõ.
Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, thở dài một hơi, bỗng nhìn nàng, hỏi:
"Con yêu mến thái tử, phải không?"
Vệ Trường Lạc nghe vậy, lập tức cúi thấp đầu, lí nhí nói:
"Kiều Kiều không dám. Từ nhỏ con đã biết mình có hôn ước với Tam biểu ca, hơn nữa... Thái tử biểu ca cũng đã có Nhiếp tỷ tỷ tài mạo song toàn, hồng nhan tri kỷ..."
Hoàng hậu cắt ngang lời của nàng, nhíu mày tỏ vẻ không vui, bảo:
"Nữ nhi Vệ gia từ bao giờ lại nhu nhược như vậy? Bản cung chỉ hỏi con có tư tình với thái tử hay không, chỉ cần trả lời có hay không!"
Vệ Trường Lạc cắn môi, khẽ gật đầu.
Hoàng hậu lần chuỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phong-ky/257531/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.