Bộ Hành không nói nên lời.
Chưa có ai nói chuyện kiểu dỗ dành này với cô, như thể phảng phất trong lòng anh, cô giống như bảo bối quý nhất thế gian.
Chu Mộ Tu thấy cô đứng im không nói lời nào tưởng đường truyền internet không tốt, không biết làm gì, không ngừng đi đi lại lại ở trong phòng, mắt không rời màn hình, “Hành Hành? Em có nghe được không?”
Xung quanh cô có rất nhiều người, cô đã định thần lại nhìn Chu Mộ Tu. Bộ Hành đột nhiên nói: “Chu Mộ Tu, tôi có chút nhớ anh.”
Chu Mộ Tu ngơ ngẩn, cho rằng mình nghe lầm, mừng như điên nhưng lập tức kìm hãm lại, trong lòng biết cô nói ra những lời này không dễ chút nào.
Anh không hề lo lắng, tự tin hỏi: “Nói cho tôi biết em đang ở đâu, Hành Hành?”
Nghe anh ấy hỏi không giấu được sự đắc chí, Bộ Hành khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên, “Thanh Hồ.”
Dưới lầu nhà họ Chu mọi người đang trò chuyện.
Bà Từ đã cố ý nhắc tới Chu Mộ Tu hai lần.
“Mộ Tu hôm nay có chút không thoải mái.”
Trác Nghiêu ngữ điệu lo lắng, nhìn chị Trương, “Chị xem nó có nghỉ ngơi không, nếu không nghỉ ngơi nói Mộ Tu xuống có khách.”
Chị Trương, định lên lầu xem.
Bà Từ quả nhiên ngăn cản, “Không cần đâu, chúng ta lâu lâu mới gặp, sao gọi là khách chứ?”
Ngay sau đó vẻ mặt quan tâm hỏi: “Mộ Tu chỗ nào không thoải mái à? Có phải mệt hay không?”
Trác Nghiêu nghĩ thầm, bà ta cũng biết lâu lâu không mời mà tự đến sao? Hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phu-ba/2113107/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.