Ngày con gái của Lục Gia tròn một trăm ngày, Thẩm Truy dâng tặng một chiếc khóa vàng lớn nặng trĩu. Không ai hay biết, ẩn sâu bên trong chiếc khóa ấy được khắc một câu thơ:
“Xa tiền tử khí thanh ngưu dẫn, thiên thượng tân sinh thái phụng minh.”
Đây là thơ của tổ phụ hắn để lại.
Vị trung thần thẳng thắn năm xưa bị Nghiêm Tụng hãm hại đến chết trong ngục.
Câu thơ ấy vốn là bài thơ tổ phụ từng viết tặng cho bằng hữu, chất chứa biết bao nguyện vọng tốt đẹp.
Thẩm Truy chẳng có tài làm được thơ hay như thế, đành mượn bút tích của tổ phụ. Bởi hắn cũng mong tiểu chất nữ được trời cao phù hộ, một đời an ổn hạnh phúc.
Sở dĩ phải khắc câu thơ vào mặt trong của khóa vàng, chính vì chẳng ai hay biết—hắn đã sớm biết được thân thế thật sự của mình.
Sau khi nhà họ Nghiêm sụp đổ, thiên hạ cũng vì vậy mà chao đảo một thời gian.
Thẩm Truy vốn tưởng những việc ấy chỉ là chuyện triều đình, chẳng liên can gì tới mình.
Nào ngờ có một ngày, phụ thân cùng Lục thúc hợp lực, lật lại án cũ của nhà họ Dương năm xưa.
Chính bởi vì Thẩm Truy là một kẻ rỗi rãi, hắn mới có thì giờ chú tâm đến những việc này.
Từ lời tuyên cáo của triều đình, hắn biết được rằng người nhà họ Dương không chỉ đáng kính mà còn khiến người ta thở than.
Rõ ràng chỉ là một dòng họ nho gia yếu đuối, nhưng lại sở hữu cốt cách cứng cỏi, sắt đá đến vậy.
Thế nên khi phụ thân dẫn hắn đến trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phu-tac-an-thanh-dong-tue/2846840/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.