103.
Thần Phi ngày hôm sau thì tỉnh, lại không muốn gặp ai.
Mỗi ngày ta đều đi một vòng, không cho gặp thì ta trở về.
Ta nhìn thấy Thần Phi ở trong viện.
Nàng vẫn mặc một bộ áo trắng, tóc đen xõa xuống áo trắng như tuyết, nàng ngồi dưới tàng cây, lá khô rơi rụng, nàng rũ mắt nên không nhìn rõ khuôn mặt, trường thương bên cạnh vẫn luôn được nàng quý trọng bị cắm trên mặt đất, nói cách khác bị chôn dưới tàng cây.
Trên gậy gỗ có buộc miếng vải đỏ, phần phật cuồn cuộn trong gió thu, giống như là tơ hồng bị vong hồn lay động.
Dường như tất cả những vong hồn không đường về tâm tâm niệm nệm đều tụ lại đây, tìm một chỗ nghỉ an tĩnh.
Có lẽ đây là một cái mồ.
Ta đến gần, Thần Phi ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt trắng bệch, giống như giấy trắng. Nàng bình tĩnh đến kỳ lạ, không muốn mọi người đều biết mình đang đau lòng đến nhường nào. Nàng giơ tay vẫy ta lại, đến bên người nàng ta mới phát hiện trên tay nàng có một chuỗi hạt bồ đề.
“Tỉ tỉ, tỉ có tóc bạc rồi.”
Nàng vuốt ve sợi tóc: “Chắc là quá mệt mỏi rồi!”
“Tiểu Quất Nhi, ngồi đây với ta một lát.” Nàng nói rồi vỗ lên mặt đất.
Nữ nhi, đặc biệt là nữ nhi đã vào cung, cần phải chú trọng dáng vẻ quy củ, nhưng ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng.
“Tỉ tỉ, tỉ có khỏe không?” Ta hỏi.
“...” Tầm mắt của Thần Phi dừng lại ở chuỗi phật châu cuốn trong tay, cười khẽ: “Tiểu Quất Nhi, kể từ khi ta tiến cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-quat-nhi-tam-muc/1319499/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.