Không, nhất định phải có!
Tô Chước âm thầm khấn trời khấn đất.
Tín nữ nguyện không ăn thịt nướng suốt một tuần, chỉ ngồi nhìn Thất sư huynh ăn... hoặc tránh không nhìn để khỏi phải chịu đựng cám dỗ mà phá giới.
Nghê Truyền Vân tiếp tục nói: "Cảnh giới nhập môn của ‘Thân Hóa Kinh Phong’ được gọi là ‘Kinh Xuân’."
"Hiện tại ta sẽ không dùng linh lực mà chỉ biểu diễn bộ thế của bộ pháp này, tinh túy trong đó cần phải do muội tự lĩnh ngộ."
"Cách mượn thế gió thế nào, ta nghĩ chắc Pháp Tu hệ phong như muội còn rõ hơn ta."
Tô Chước tròn mắt nhìn.
Chỉ thấy Nghê Truyền Vân nhẹ nhàng bước lên một bước.
Dưới chân hắn rõ ràng là mặt đất bằng phẳng, vậy mà bộ pháp lại nhẹ nhàng đến mức như đang dạo bước trong gió.
Tô Chước mở to mắt quan sát từng động tác của hắn, phát hiện bộ pháp của Nhị sư huynh hoàn toàn khớp với những gì được ghi trong điển tịch.
Nhưng rõ ràng hơn, dễ hiểu hơn.
Điều kỳ diệu nhất là, khi hắn bước qua bãi cỏ, những nhánh cỏ mỏng manh chỉ khẽ lay động theo gió, không hề bị giẫm cong dù chỉ một chút.
Giống hệt như đang sinh trưởng dưới làn gió xuân ấm áp.
Tô Chước lúc này rơi vào trạng thái... mắt đã hiểu, não cũng hiểu, nhưng chân thì hoàn toàn không làm được.
Mắt và não hiểu, vậy có thể tạm tính là nàng cũng hiểu rồi... đi?
Nghê Truyền Vân quay lại, thấy vẻ mặt nàng đã thông suốt bèn hài lòng nói: "Tiểu Cửu, muội có thể bắt đầu luyện tập rồi."
Tô Chước cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2727581/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.