“Sư môn vẫn chưa nghèo đến mức cần tiểu bối trợ cấp, không cần phải bận tâm chuyện linh thạch đâu.”
Hôm sau, đứng trước lối vào bảo khố, Tô Chước nghe thấy lời nhấn mạnh của Tam sư huynh một lần nữa.
“Muội biết rồi.” Tô Chước chỉ có thể gật đầu.
“Tiểu Cửu, muội là thủ tịch Tân Tú, có thể vào trước nửa canh giờ.”
Ngu Hồng Vũ thuận miệng nói: “Cứ thong thả đi dạo, không cần vội ra ngoài, dạo cả ngày cũng được.”
Dù rằng giá trị sử dụng của những món đồ đó không lớn, nhưng coi như mở rộng tầm mắt thì thực sự không tệ.
Tô Chước gật đầu: “Được ạ.”
Tham quan bảo tàng tất nhiên phải dạo kỹ lưỡng, làm sao có thể vào rồi ra ngay được.
“Hãy nghe theo cảm giác trong lòng, chọn món đồ mà muội thích.”
Tam sư huynh nhắc nhở nói: “Bảo vật quý giá thì luôn có, nhưng món đồ hợp ý mà bỏ lỡ lần này, lần sau chưa chắc đã gặp lại, trong bảo khố có rất nhiều vật phẩm là độc nhất vô nhị.”
Có lẽ Tô Chước đã hiểu ý của Tam sư huynh, tính keo kiệt của nàng đã quá nổi danh trong sư môn, các sư huynh không hi vọng nàng bỏ qua cơ duyên thật sự thuộc về mình vì chọn thứ đắt đỏ.
Theo cách nói trong Tu Tiên giới, đôi khi tu tiên giả có thể đạt được cơ duyên mà người khác không thể, chính là nhờ một loại cảm ứng từ tiềm thức, đây cũng là lý do Tam sư huynh nhắc nhở nàng “thuận theo lòng mình”.
Bảo khố của tông môn là một tòa cung điện, lối vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2727610/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.