Trời đã sáng.
Diêu Hỉ không ngủ cả đêm, nàng luôn bị dày vò trong sự sợ hãi. Không phải sợ bị Liêu Binh phát hiện mà là nghe tiếng ván gỗ của giường vang lên kẽo kẹt theo động tác xoay người của Liêu Binh suốt một đêm, nàng luôn cảm thấy ván giường yếu ớt sẽ đột ngột đổ ập xuống, sau đó Liêu Binh ngủ say như lợn chết sẽ rơi xuống, khiến cho người sống sờ sờ là nàng sẽ bị đè chết tại chỗ.
Có điều nếu nghĩ lạc quan một chút thì việc này cũng có chỗ tốt, chính là nàng đắm chìm trong đủ mọi sự lo lắng nên không thấy buồn ngủ chút nào.
"Binh ca, đã tìm khắp nha môn rồi, không thấy tên tiểu tử kia." Mấy tên thái giám đến phòng của nàng cùng Liêu Binh đêm qua đã lục tục trở lại.
Liêu Binh mới tỉnh dậy không lâu, hắn đặt cái chân bị thương xuống giường trước, sau đó mới chống quải trượng đứng lên rồi nói: "Đã hỏi người gác đêm ở cổng chưa? Có nhìn thấy Diêu Hỉ đi ra ngoài không?"
"Hỏi rồi. Kẻ gác đêm nói, chỉ có hai người bị Lệ tần nương nương giữ lại cung làm việc, lúc trở về nửa đêm là có đi qua cổng, còn lại không có ai ra vào." Thái giám vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, hiển nhiên là đã tìm kiếm kỹ càng cả một đêm.
Liêu Binh không tin với thân thể nhỏ bé của Diêu Hỉ cộng thêm cái chân bị thương lại có thể trèo tường chạy đi, hắn nâng quải trượng lên chỉ vào tủ quần áo trong phòng: "Mở tủ quần áo ra. Nói không chừng hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815317/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.