"Ngươi còn không mau đến đây đỡ ta một chút! Không thấy chân của gia không lưu loát hay sao?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng dạy dỗ sai bảo, không phải Liêu Binh thì còn ai?
Nếu bị Liêu Binh tóm được thì nửa cái mạng còn lại của nàng cũng mất, Diêu Hỉ bay nhanh xuống giường, ôm giày vọt tới cửa sổ, đẩy bình sứ ra, nhẹ nhàng mở cửa sổ, nàng ném một chiếc giày ra một hướng bên ngoài cửa sổ, một chiếc khác ôm vào trong ngực. Ngay sau đó nàng đi khập khiễng về mép giường, thổi tắt đèn dầu, đẩy bàn đạp ra trốn dưới gầm giường, tay chân nàng nhẹ nhàng kéo cái bàn đạp về chỗ cũ, chắn ở trước giường.
Động tác kéo khiến tấm ván gỗ ma sát với mặt đất phát ra tiếng két két, lúc này khoá cửa đã bị mở ra, đám người Liêu Binh đẩy cửa ra, chiếc ghế dựa đặt sau cửa bị đẩy liền phát ra tiếng động, che giấu tiếng ma sát của bàn đạp với mặt đất một cách hoàn mỹ.
Một loạt hành động như vậy là để bảo toàn mạng sống.
Diêu Hỉ nín thở tránh dưới gầm giường, nàng dùng ống tay áo bịt mũi lại. Dưới giường có rất nhiều bụi, nàng sợ sẽ bị sặc ho ra tiếng.
Đèn dầu lại được thắp sáng lên, tiếng nói chuyện của Liêu Binh đang ở phía trên.
"Mẹ nó, lại để tiểu tử kia chạy thoát!" Liêu Binh vừa vào nhà liền thấy trên giường không có người, giày ở trước giường cũng không thấy, cửa sổ lại mở hẳn ra, hắn liền đoán Diêu Hỉ nghe được động tĩnh liền mở cửa sổ chạy thoát. Liêu Binh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815316/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.