Vạn Tất vừa ra khỏi Thái Hòa Môn, Diêu Hỉ liền lập tức tiến lên đón.
"Lúc nãy nương nương thật uy phong, ở trước mặt nương nương, đám bá quan văn võ còn không dám thở mạnh." Diêu Hỉ thật sự bội phục Thái Hậu nương nương.
Vạn Tất liếc mắt nhìn Diêu Hỉ hôm nay cực kỳ chân chó, nàng vừa đi xuống bậc thang vừa hỏi: "Lúc bãi triều, ngươi ở ngoài cửa có nghe thấy ai ra ngoài mắng ai gia không?"
Trong lòng Diêu Hỉ rơi lộp bộp. Xem ra nương nương rất tự hiểu lấy mình, lúc nãy khi rời đi, có rất nhiều người lẩm nhẩm lầm nhầm mắng Thái Hậu nương nương. Dù sao các đại thần đều là người có ăn có học, đương nhiên không mắng người thô tục như phường chợ búa, nhưng khi người làm công tác văn hoá chửi mắng người ta, họ không dùng lời thô tục nhưng ý nghĩa câu chửi còn ác độc hơn nhiều. Diêu Hỉ nghe hiểu không ít, nhưng nàng không có can đảm thuật lại.
Tính cách của nương nương âm tình bất định, vạn nhất ngài ấy trị tội nàng thì phải làm sao?
"Làm gì có ai dám mắng nương nương đâu? Có điều nô tài thật sự đã nghe thấy vài tiếng oán giận." Diêu Hỉ nói.
Vạn Tất không hỏi lại. Tiểu Yêm Lư không quen biết những tên đại thần đó, nàng không thể hỏi ra là tên thần tử nào đã nói năng lỗ mãng với nàng, hơn nữa số người mắng nàng quá nhiều, nếu thật sự so đo thì so đo không xuể.
"Trở về gọi Nguyên Thiến, hôm nay hai ngươi cùng ai gia đến Càn Thanh cung dùng cơm trưa!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815370/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.