Diêu Hỉ đâu biết Thái Hậu nương nương lại nghĩ nhiều đến vậy.
Nàng thấy vị Lan quý nhân kia cứ nhìn chằm chằm mình, liền dời tầm mắt sang chỗ khác. Không thể không nói, Lan quý nhân thật sự là một đại mỹ nhân, nàng cũng muốn nhìn thêm vài lần cho no bụng đã con mắt. Nhưng đáng tiếc nàng không có lá gan đó, nàng ấy chính là nữ nhân của Hoàng Thượng. Nàng chỉ là một thái giám, dám nhìn chằm chằm nữ nhân của Hoàng Thượng trước mặt ngài ấy á? Coi như gan to bằng trời đi!
Thật ra cho tới bây giờ, Diêu Hỉ vẫn không rõ ràng lắm dung mạo của Thái Hậu nương nương dài ngắn thế nào.
Mỗi lần hầu hạ trước mặt nương nương, tầm mắt của nàng chỉ dám thoáng nhìn Thái Hậu nương nương một cái, sau đó hoặc là nhìn chăm chú về hướng khác, hoặc là cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào phượng nhan của nương nương.
Quy củ ở trong cung không cho phép nhìn thẳng vào mặt của chủ tử, không chỉ là long nhan của Hoàng Thượng, mà tất cả các chủ tử lớn nhỏ trong cung, đám nô tài đều không được nhìn thẳng.
Nghĩ như vậy, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Diêu Hỉ liền lén nhìn về phía bóng lưng của Thái Hậu nương nương.
Thái Hậu nương nương ngồi trên ghế chếch về bên phải so với vị trí nàng đứng, chỉ cách nàng một bước chân, ngài ấy mặc một bộ thường phục màu tím đinh hương, eo thon, dáng vẻ lười biếng hơi đung đưa, không có nửa điểm phong tình của nữ nhân đã xuất giá, mỗi lần ngài ấy giơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815372/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.