Vạn Tất ném bức thư xuống, đẩy cửa ra liền nhìn thấy ngoài cửa chỉ còn đống chăn nệm, Diêu Hỉ thật sự đã rời đi.
Nàng đi chân trần, dẫm lên gạch đá lạnh lẽo đi đến cửa đại điện, tựa vào cửa nhìn vọng ra bên ngoài. Khung cảnh bên ngoài đen sì, không nhìn thấy gì cả. Đi thật là dứt khoát! Tựa hồ người yêu nàng đến chết chỉ là ảo giác của một mình nàng vậy. Nếu không, người có thể chết vì nàng, vì sao không thể ở lại trong cung với nàng chứ?
Diêu Hỉ đã vượt qua cây cầu nhỏ bắc qua suối nước, cách cung điện của Thái Hậu nương nương ngày càng xa, bước chân của nàng càng ngày càng nặng nề, giống như có thứ khiến nàng bất an không nỡ lại bị nàng bỏ lại sau lưng. Nàng cố gắng thử tưởng tượng đến những chuyện khiến nàng vui vẻ sau khi xuất cung, để đè nén cảm giác bất an càng ngày càng nặng nề trong lòng.
Bức thư nàng viết cho Thái Hậu nương nương chỉ nói lời cảm ơn và xin lỗi, bức thư nàng sắp nhờ Long Nghi công chúa chuyển cho Lan quý nhân cũng chỉ nói nàng không phải Diêu công tử, trong thư không nói đến chuyện nàng là nữ tử. Sau khi xuất cung, nàng phải dùng thân phận nữ tử để sinh sống, thái giám trong cung chạy thoát, cho dù có truy nã cũng sẽ không truy nã nữ tử.
Sau khi đi ra ngoài, nàng sẽ mua một trang viên có ruộng đồng, rồi mở một quán điểm tâm hoặc tiệm tơ lụa gì đó để buôn bán, bóp mồm bóp miệng một chút là được, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815420/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.