Vạn Tất kích động đẩy hộp cờ ra rồi đứng dậy.
Quân cờ mà Minh Thành Đế vất vả lắm mới xếp xong lập tức rơi đầy đất.
Hắn đau lòng mà nhìn quân cờ trên đất, chân thực cảm nhận được mình không còn là người mà Thái Hậu để ý nhất. Trước mắt người Thái Hậu quan tâm nhất là tiểu thái giám Diêu Hỉ. Minh Thành Đế bỗng nhiên muốn ăn dấm chua của Diêu Hỉ, rồi hơi hoài niệm khoảng thời gian trước vô cùng thân thiết với Thái Hậu.
Hắn thậm chí còn hoài nghi, Thái Hậu đột nhiên mất kiên nhẫn với hắn là do hai chữ "Mẫu hậu" mà hắn gọi Vạn Tất trong ngày tết Đoan Ngọ. Vạn Tất vẫn luôn mong ngóng hắn gọi nàng một tiếng mẫu hậu, chẳng lẽ nha đầu này đạt được ước muốn rồi thì không thèm đếm xỉa đến hắn nữa?
"Nàng ấy đâu?" Vạn Tất nhìn khoảng không trống rỗng phía sau Bình Nhi rồi hỏi. Nếu đã tìm được người rồi thì phải mang về đây chứ!
Bình Nhi đáp lời: "Người của cửa hàng không tiện vào cung, hơn nữa nô tỳ không chắc chắn người đó có phải Diêu Hỉ hay không, nên để bọn họ chờ bên ngoài cửa cung trước."
"Cái gì gọi là ngươi không chắc chắn người đó có phải Diêu Hỉ hay không?" Sắc mặt của Vạn Tất bắt đầu khó coi. Khi nàng vẽ bức họa, Bình Nhi không nhận ra Diêu Hỉ thì thôi, sao người đã đến trước mặt rồi mà vẫn không nhận ra? Diêu Hỉ nhà nàng không phải là người có diện mạo có thể tùy tiện tìm thấy ở bất kỳ đâu trên đường phố.
Bình Nhi sợ hãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815472/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.