Diêu Hỉ dùng sức vò nát bức họa như gà bới trước mắt, nàng ném bút lông xuống, ôm lấy đầu đầy đau khổ. Nếu nàng dám dâng một bức họa như vậy lên nương nương, cho dù nương nương có là Bồ Tát đi nữa thì cũng sẽ tức giận.
Nàng thật sự đã dùng hết toàn tâm toàn lực, cầm bút vẽ phác họa ra mỹ mạo của Thái Hậu nương nương rồi, trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần cố gắng hết sức vẽ ra là được. Nương nương ở trong mắt nàng là tiên tử xinh đẹp tuyệt luân, nhưng dưới ngòi bút của nàng, lại xấu như yêu ma quỷ quái.
Nàng lại lấy một tờ giấy mới ra, lấy hết can đảm bắt đầu thử lại lần nữa...
Quả nhiên, tất cả chỉ là phí công!
Có điều Thái Hậu nương nương đã tận mắt chứng kiến chữ của nàng xấu đến mức nào, chắc là có thể tha thứ cho bức họa còn xấu hơn cả chữ viết của nàng đúng không? Nghĩ như vậy, trong lòng Diêu Hỉ an tâm hơn không ít, nàng vẽ rất nghiêm túc rất cẩn thận, không dám mong nó đẹp, nhưng ít nhất vẫn nhìn ra đâu là mắt, đâu là mũi.
Diêu Hỉ đang tập trung tinh thần để sáng tác, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Diêu Hỉ biết, đây là Thái Hậu nương nương về tới rồi. Vì sao nương nương lại về nhanh như vậy chứ? Mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau nên hoàn toàn không có lời nào để nói sao? Hoàng Hậu nương nương thật là, dù thế nào cũng phải giữ Thái Hậu nương nương ở lại dùng bữa tối rồi mới đi chứ!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815479/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.