"Người khác trốn nàng ta còn không kịp, muội thì ngược lại, không sợ chết mà xuất hiện trước mặt nàng ta." Long Nghi mệt mỏi, nàng đỡ trán nói với Tôn Nghiên: "Muội muốn nhìn thấy Thái Hậu thì đã được nhìn rồi, ngày mai muội hãy thu dọn đồ đạc trở về đất phong đi!" Lúc nãy Thái Hậu ra lệnh cho nàng tối nay sang đó, tuy rằng nàng không biết nàng ta sẽ nói chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tôn Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nghe giáo huấn mà vào tai này ra tai kia, nàng còn phản bác nói: "Theo muội thấy, Thái Hậu nương nương không xấu xa như biểu tỷ nói, nhiều năm qua, Thái Hậu chưa từng gây khó dễ cho biểu tỷ mà, có đúng không?"
Nghe Tôn Nghiên nói như vậy, Long Nghi không khỏi nhớ lại những năm tháng chung đụng với Vạn Tất trong mười năm nay. Đúng là Vạn Tất chưa từng gây khó dễ cho nàng, lần trước cãi nhau với nàng ta ở Ninh An Cung trước mặt hoàng huynh, cuối cùng người nhường nhịn vẫn là Vạn Tất. Hơn nữa Vạn Tất còn đưa tất cả những gì nàng ta có cho nàng làm của hồi môn, vét hết của cải vẫn lo lắng không đủ, lại mang thêm cả quà tặng tết Đoan Ngọ đến cho nàng.
Tuy rằng nàng không dùng đến của hồi môn, nhưng tấm lòng kia là thật sự.
Còn nàng thì chân trước mới nhận quà của Vạn Tất, chân sau liền bắt Diêu Hỉ đưa ra khỏi cung...
Bây giờ nàng cũng không cảm thấy Vạn Tất là người xấu xa, nhưng những chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815478/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.