Diêu Hỉ nhẹ nhàng quơ quơ cái muỗng, ý bảo Thái Hậu nương nương hé miệng.
Vạn Tất chỉ sững sờ trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Ai gia no rồi." Nói xong nàng liền đứng dậy, đi vòng qua Diêu Hỉ rồi ra khỏi phòng ăn.
Không khí giống như đã ngừng lại, đậm đặc đến mức khiến người ta không thể thở được. Tay Diêu Hỉ vẫn dừng giữa không trung, qua một lúc rất lâu, nàng vẫn không
nhúc nhích. Nàng xuyên đến một xã hội như vậy, tôn nghiêm bị người ta giẫm đạp không phải chuyện gì hiếm lạ, nàng đã đi đến nước này rồi, chỉ cần không ngã lòng, chịu thua trên mặt thì có sao? Chết tử tế không bằng tiếp tục sống.
Nhưng hôm nay sự khổ sở đến tan nát cõi lòng cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nàng không chịu nổi. Người ngoài có tổn thương nàng như thế nào cũng chỉ có thể làm tổn thương đến da thịt, chỉ có nương nương là có thể làm tổn thương trái tim nàng.
Nhưng bây giờ mới trôi qua nửa ngày mà thôi! Nương nương còn muốn tra tấn nàng bao lâu?
Hốc mắt của Diêu Hỉ đỏ ửng, không thể giấu được sự thương tâm khổ sở, nghĩ đến nàng lại uất ức rơi vài giọt nước mắt. Nhưng thương tâm xong nàng vẫn phải dùng mặt dạn mày dày tiếp tục dỗ dành nương nương, nàng có mệt đi chăng nữa cũng không thể buông tay, nương nương là người ngạo khí, không chịu nổi một chút uất ức nào, nếu nàng buông tay ra, đoạn tình cảm này sẽ thật sự chấm dứt.
Viên thịt đã lạnh tanh, Diêu Hỉ nhét miếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815493/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.