Vạn Tất ôm Diêu Hỉ nói thêm vài câu, bụng bỗng nhiên "ọt" một tiếng. Hai miếng bánh căn bản không thể giúp nàng no bụng, nàng lại đói rồi.
Diêu Hỉ mơ hồ nghe thấy tiếng ếch xanh kêu, liền khờ dại đưa mắt nhìn bốn phía trong đại điện cười nói: "Nương nương có nghe thấy không? Ếch xanh trong hồ nước ở hậu hoa viên hình như đã nhảy vào trong điện, lúc nãy còn kêu lên một tiếng."
Vạn Tất cho Diêu Hỉ một cái liếc mắt. Nha đầu chết tiệt kia, ngươi mới là ếch xanh! Cả nhà ngươi đều là ếch xanh!
"Ngươi đến chỗ của Long Nghi, nói chuyện Diêu Hiển cho Lan tiệp dư biết đi!" Vạn Tất thật sự đói không chịu nổi, nàng quyết định nhân lúc Diêu Hỉ đi ra ngoài sẽ ăn một bữa cho tử tế. "Trước khi đi về nhớ bảo Lan tiệp dư nén bi thương, vụ án của Diêu gia ai gia vẫn sẽ giúp nàng ấy, khuyên nàng ấy suy nghĩ nhiều đến phụ mẫu sắp hồi kinh."
Thì ra nương nương vẫn đang điều tra vụ án của Diêu gia sao? Nàng còn tưởng rằng nương nương không thích Lan tiệp dư, quả nhiên mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu có thể thay đổi trong nháy mắt nha!
"Vâng." Diêu Hỉ ngoan ngoãn đồng ý, lại có chút do dự hỏi: "Vậy có thể nói cho Lan tiệp dư biết ta là nữ nhi được không? Ta sợ nàng ấy quá đau lòng, không chịu tin lời ta nói."
"Tùy ngươi. Dù sao có ai gia ở đây, không ai dám dùng chuyện này để làm khó ngươi." Vạn Tất đẩy Diêu Hỉ ra khỏi ngực, thúc giục nàng ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815504/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.