Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Diêu Hỉ đã tỉnh dậy rồi.
Nàng xê dịch thân thể muốn xuống giường, kết quả phát hiện mình căn bản không thể động đậy được.
"Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp một lát đi." Vạn Tất nhắm hai mắt, hai tay vòng lấy eo Diêu Hỉ, không cho nàng đi.
Diêu Hỉ cười xoay người, vuốt ve gương mặt của Thái Hậu nương nương, ôn nhu nói: "Nương nương ngủ đi, ta đi sớm một chút để có thể nhanh chóng trở về dùng cơm trưa cùng ngài." Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, muốn kéo những ngón tay của Thái Hậu nương nương đang đặt bên hông nàng ra, nhưng nàng phát hiện nương nương ôm còn chặt hơn.
"Hôn một cái rồi đi." Vạn Tất nhắm hai mắt chờ Diêu Hỉ hôn nàng, miệng chu ra mỏi nhừ cũng không thấy Diêu Hỉ hôn, cuối cùng nàng không nhịn được mở mắt ra, tự mình tiến tới.
Diêu Hỉ né tránh ra đằng sau, cười nói: "Nương nương...... Chưa súc miệng mà......"
"......" Vạn Tất ngẩn người, nàng nhớ tới lần trước khi Diêu Hỉ ăn món điểm tâm mà nàng cắn dở, vẻ mặt cũng không tình nguyện, "Ngươi lại ghét bỏ ai gia!!!" Nàng sống gần nửa đời người nhưng chưa từng bị ai ghét bỏ, chứ đừng nói là bị cùng một người ghét bỏ hai lần, bởi vì người dám ghét bỏ nàng căn bản không có cơ hội sống đến lần thứ hai!
"Không không không!" Diêu Hỉ vội vàng giải thích: "Ta là ghét bỏ chính mình." Lúc mới rời giường nàng từng hôn nương nương rồi, thật sự rất thơm, các chủ tử hầu như đều uống viên hương thể hoàn gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815508/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.