Bận rộn trên người Diêu Hỉ cả buổi, cánh tay của Vạn Tất sao có thể không đau nhức chút nào? Nàng bế Diêu Hỉ đi không được hai bước liền không còn sức để trêu nàng ấy nữa, đành phải nhẹ nhàng thả người xuống rồi nói: "Chúng ta vẫn nên ngồi kiệu về cung đi!"
Diêu Hỉ cười trộm một tiếng. Nàng còn tưởng rằng sức lực của nương nương thật sự vô biên bất tận cơ đấy!
"Không chịu! Nương nương phải bế ta về!" Chân của Diêu Hỉ chân đã đứng trên mặt đất, nhưng cánh tay vẫn bám chặt trên cổ Thái Hậu nương nương, nàng bắt đầu chơi trò vô lại. Nàng đang trả thù đấy! Ai bảo nương nương cố ý bế nàng đi giữa đám đông chứ. Đó đâu phải là ân ái? Rõ ràng là đang dạo phố thị chúng! Lúc nãy nàng thật sự xấu hổ đến mức hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Có điều nàng cũng chỉ làm nũng Thái Hậu nương nương mà thôi, trong lòng nàng hiểu rõ, nương nương đang đến kỳ nguyệt sự, không chịu nổi mệt mỏi.
Vạn Tất cho rằng Diêu Hỉ đã mệt đến mức không đứng nổi, đau lòng nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng rồi nói: "Được được được. Có điều ngươi phải để ai gia nghỉ một lát đã." Nàng không thể bế Diêu Hỉ về cung, nhưng bế lên kiệu thì vẫn làm được.
"Ta nói giỡn thôi, ta tự đi được." Diêu Hỉ nhéo cánh tay Thái Hậu nương nương rồi nói: "Nương nương cũng vậy, rõ ràng đã mệt đến mức không chịu nổi mà còn muốn cậy mạnh trêu cợt người ta."
Hai người trò chuyện ở bên đường một lát thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815521/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.