Lúc sáng Vạn Tất đã đến Càn Thanh cung, nàng vốn định chỉ giả vờ giả vịt cho Diêu Hỉ xem, tránh để Diêu Hỉ cho rằng nàng ấy khiến nàng chậm trễ chính sự mà áy náy. Kết quả đúng là trùng hợp, sau khi bãi triều, Hoàng Thượng vẫn chưa về Càn Thanh cung, nàng cũng lười hỏi xem Hoàng Thượng đã đi đâu, không uống một ngụm trà đã dẫn người đi về, nàng muốn hồi cung sớm một chút để chăm sóc Diêu Hỉ.
Nhưng khi nàng chỉ đứng cách cửa cung của Long Nghi vài chục trượng, Vạn Tất đã tận mắt nhìn thấy Diêu Hỉ đi đứng gian nan leo từ mặt đất lên xe ngựa, chiếc xe chạy ra ngoài cung. Nhìn Diêu Hỉ lên xe mà tay chân vụng về, thân thể nàng ấy bị đau chắc chắn không phải lời nói dối, nhưng thân thể đã như vậy rồi mà còn muốn xuất cung...... Trong lòng Vạn Tất bỗng nhiên có một cảm giác nói không nên lời, nhưng cảm xúc lớn nhất chính là áy náy.
Diêu Hỉ vì nàng nên mới câu nệ ở lại hoàng cung.
Vạn Tất rất muốn tận mắt nhìn thấy, sau khi xuất cung Diêu Hỉ sẽ như thế nào, có phải nàng ấy sẽ giống như nhưng con cá trong chậu, chim trong lồng được thả bay nên mừng rỡ như điên? Có điều nàng không vội vã lập tức lên xe đuổi theo, dù sao nàng chỉ cần gọi thái giám đã từng xuất cung với Diêu Hỉ, hỏi một chút là biết trà lâu nằm ở đâu.
Sau khi về cung cải trang giả dạng xong xuôi, Vạn Tất đi thẳng đến trà lâu. Nàng thậm chí còn đến sớm hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815525/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.