"Ưm..." Diêu Hỉ mệt đến nỗi không mở mắt ra được, nàng dựa vào lòng Thái Hậu nương nương, giống như đã chìm vào giấc mộng mà nỉ non.
Đêm qua nàng căn bản không chợp mắt. Nàng nằm một mình trên giường nhỏ, mở to mắt nhìn vào tấm bình phong ngăn cách giữa tẩm điện và noãn các, nghe tiếng hít thở của Thái Hậu nương nương suốt cả đêm. Trên bức bình phong kia có bao nhiêu ngọn núi bao nhiêu cái cây, nàng đều nhớ rất rõ ràng.
Sáng sớm hôm nay nàng xuất cung kể chuyện một hồi lâu, lúc trở về lại bị Thái Hậu nương nương lăn lộn nửa ngày, Diêu Hỉ thật sự không còn chút sức lực nào.
"Tiểu Diêu tử?" Vạn Tất nhẹ giọng gọi Diêu Hỉ.
Hmmm....
Diêu Hỉ mệt đến mức đã ngủ rồi. Nàng cảm thấy hơi lạnh, ngủ không bao lâu liền cuộn tròn thân thể, vóc dáng nho nhỏ rúc vào lòng Thái Hậu nương nương.
Vạn Tất bọc y phục lại cho Diêu Hỉ, bế người vào tẩm điện. Mấy lời nói lúc nãy Diêu Hỉ không nghe thấy cũng tốt, đúng lúc nàng có thể tìm Diêu Song Lan hỏi thăm trước một chút, ngoại trừ hai tỷ đệ các nàng ấy, có phải Diêu gia còn có một nữ nhi mất tích từ khi còn nhỏ hay không? Nếu là có, thì chuyện này đã chắc chắn đến tám chín phần mười.
Hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Diêu Hỉ đã tỉnh dậy rồi. Hôm qua lúc chạng vạng, sau khi xong việc với Thái Hậu nương nương nàng liền ngủ mất, còn ngủ liền một mạch đến ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang mặc xiêm y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815533/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.