Đầu giờ Tý, đèn đuốc trong Diêu phủ sáng trưng, tiếng nói chuyện vang lên không dứt.
Các vị trưởng bối trong gia tộc đều tới Diêu phủ. Diêu Hòa Chính mới vừa vào kinh, họ tới để đón gió tẩy trần cho ông, đại gia trưởng cao hứng uống rượu đến mức say mèm, nắm tay Diêu Hòa Chính một cách gắt gao rồi lè nhè nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Diêu gia thế thế đại đại đã bao nhiêu năm, nhưng người thi đậu tam nguyên vẫn chỉ có một mình ngươi. Hậu bối như ngươi vẫn là người có tiền đồ nhất."
"Tôn nhi bất hiếu, khiến đại bá công lo lắng." Diêu Hòa Chính cũng nắm tay lão nhân thật chặt.
Trong bữa tiệc lại có người nói: "Còn không phải sao. Chất tôn nhi là người có tiền đồ nhất, tằng tôn nhi là tam nha đầu nhà bọn họ. Song Trúc là người có phúc khí, chẳng những có thể bình an trở về nhà, mà còn được làm Cung lệnh chính nhất phẩm."
Diêu Hòa Chính ngắm nhìn nội đường, các nữ quyến đều đang dùng cơm trong nội đường.
Sau khi về đến nhà, ông chỉ vội vàng liếc mắt nhìn Song Trúc một cái, nữ nhi đã trổ mã thành đại cô nương, dù sao cũng là huynh muội sinh đôi, dung mạo của con bé rất giống A Hiển. Song Lan cũng ở đây, chỉ không có A Hiển mà thôi.
Song Trúc dường như không dám nhìn ông, con bé luôn cúi đầu uốn gối hành lễ, thấp giọng gọi ông một tiếng "Cha". Nhưng tiếng "Cha" này ông phải trải qua mười mấy năm xa cách mới có thể nghe được từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/305818/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.