Tiếng xe ngựa lộc cộc, ước chừng nửa canh giờ sau, hai chiếc xe ngựa đến phố Trường An.
Lúc này, phố Trường An người xe như nước, tiếng người huyên náo. Tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng trống dồn dập cùng tiếng nhạc hòa quyện vào nhau.
Vệ Cẩn xuống xe ngựa, bảo Giang Ly dẫn đệ đệ muội muội ra phía trước ngắm đèn hoa, rồi nắm tay Khương Lê lên Phi Tiên lâu.
Khương Lê nhìn bóng dáng mấy đứa nhỏ càng đi càng xa, không khỏi nói: “Chúng ta thật sự không đi theo sao? Tuy có Hà Chu, Hà Ninh cùng Vân Chu Tố Tùng đi cùng, nhưng hôm nay dù sao…”
“Không cần, A Thiền đã đến, vậy thì phân nửa ám vệ của phủ Thái tử cùng toàn bộ Cẩm Y Vệ chắc cũng đã đến rồi. Ngoài phủ Thái tử và Cẩm Y Vệ, ta đoán Phủ doãn cũng phái không ít nha dịch đến đây canh chừng.” Vệ Cẩn ung dung nói: “Chúng ta đi theo, nói không chừng bọn họ lại lơ là mất cảnh giác, mấy đứa nhỏ cũng không thể chơi đùa thoải mái được.”
Lời Vệ Cẩn nói chưa bao giờ sai cả. Nếu thật sự có nhiều người canh chừng như vậy thì không cần bọn họ phải lo lắng.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau ra ngoài ngắm đèn hoa.” Khương Lê mỉm cười nắm chặt tay Vệ Cẩn, mười ngón tay đan vào nhau: “Vừa hay nhân cơ hội hôm nay cùng nhau đón lễ.”
Từ khi hai đứa nhỏ ra đời, thời gian riêng tư của hai người đã ít đi rất nhiều.
Tuy rằng những ngày tháng có Lục Cân Lục cùng A Mãn cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605297/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.