Năm Thừa Bình thứ tư, mùa đông, huyện Định Phong.
Trong căn nhà tranh nhỏ bé, chiếc ấm thuốc đặt trên lò đất nhỏ sủi lên từng đợt khói trắng “ùng ục”, “ùng ục”.
Như Nương mở nắp ấm, thấy thuốc bên trong đã sắc gần được, bèn tắt lửa, rót nước thuốc vào bát, bưng sang gian nhà bên cạnh.
Chưa kịp gõ cửa, nàng đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ho khan, tiếp theo là giọng nói khàn đặc yếu ớt của một phụ nữ: “Bảo Anh à, mẹ sợ là không xong rồi. Những lời mẹ dặn dò, con còn nhớ không?”
“Mẹ, người đừng nói gở, người sẽ khỏi. Đại phu nói rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, lại uống thêm vài thang thuốc nữa…”
“Uống thêm thuốc cũng vô ích thôi, mẹ rõ thân thể mình nhất.” Người phụ nữ vừa nói vừa ho thêm vài tiếng, một lúc sau, bà cười nói: “Đừng phí bạc mua thuốc nữa, con nhớ kỹ lời mẹ, mẹ mất rồi, phải chôn ở huyện Định Phong, tốt nhất là gần nhà một chút…”
Giọng nói của người phụ nữ dần yếu đi, Triệu Bảo Anh cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Như Nương gõ cửa, bưng bát thuốc đã sắc xong đi vào, nói với người phụ nữ nằm trên giường: “Thím, thím, thuốc, xong rồi ạ.”
Người phụ nữ họ Thịnh, là mẹ của Triệu Bảo Anh, cũng là bạn tri kỷ của mẹ Như Nương.
Năm Như Nương chào đời, mẹ khó sinh mà mất. Cha nàng, Lâm tú tài, đau buồn quá độ, nhất thời không thể nguôi ngoai, không rảnh chăm sóc đứa con gái nhỏ yếu ớt như mèo con này.
May mắn có thím Thịnh ở đó, ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605296/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.