Hoàng cung, Càn Thanh điện.
Đèn đuốc sáng trưng, Túc Hòa Đế Tiết Tấn vừa phê xong tấu chương liền thấy Triệu Bảo Anh vội vàng dẫn một bà mụ vào điện.
“Tham kiến Hoàng thượng! Nô tỳ phụng mệnh Hoàng hậu đặc biệt đến đây truyền lời, Thái tử phi bình an sinh hạ một nữ nhi!”
Tiết Tấn khẽ ngẩn người, đặt bút lông sói xuống, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay là ngày nào?”
Bà mụ ngây ra, hôm nay dĩ nhiên là hai mươi mốt tháng chín, chẳng lẽ Hoàng thượng bận đến mức quên cả ngày tháng?
Bà mụ còn chưa kịp mở miệng liền thấy Triệu Bảo Anh hơi cúi đầu, cung kính đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay là hai mươi mốt tháng chín, tiết Lập Đông. Khâm Thiên giám nói năm nay là năm nhuận, mùa đông đến sớm hơn mọi năm.”
Tiết Tấn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ánh mắt khó hiểu.
Lập Đông.
Ve sầu kêu giữa mùa đông, chính là Đế vương.
Ngày đó mẫu thân gọi ông ấy vào Tĩnh Tâm đường, cho ông ấy xem một câu châm ngôn chân chính.
Tiết Tấn biết câu châm ngôn lan khắp Thịnh Kinh là giả, chỉ là do tên nhóc kia cùng với đứa trẻ Vệ gia bịa ra mà thôi.
Nhưng ông ấy không ngờ tháp Cửu Phật thật sự cất giấu một câu châm ngôn.
Trịnh Thái hậu, cũng chính là Tiết lão phu nhân, cầm tờ giấy, nghiêm túc nói với ông ấy: “Ta đích thân đến chùa Đại Tướng Quốc hỏi Viên Huyền đại sư, ông ấy nói câu châm ngôn này quả thật là do vị Phật tử trời sinh để lại từ khi Đại Chu kiến triều. Hoài Mục, con có biết tháng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605318/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.