Nghe động tĩnh bên ngoài, Vệ Xuân khẽ ngước mắt, thấy Tiết Vô Vấn đẩy cửa bước vào.
Hắn vẫn còn khoác áo giáp, chưa đi được mấy bước đã dừng chân, ánh mắt chăm chú nhìn nàng không rời.
Mấy thị nữ đang hầu hạ thấy hắn tiến vào, vội vàng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh thưa: “Nô tỳ tham kiến Thái tử.”
Ánh mắt Tiết Vô Vấn vẫn luôn đặt trên người Vệ Xuân, hắn nhàn nhạt phân phó: “Các ngươi lui ra.”
Các thị nữ nối đuôi nhau ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Vệ Xuân liền đứng dậy, tiến lên cởi bỏ áo giáp trên người hắn.
Tiết Vô Vấn đứng yên tại chỗ, mặc cho nàng cởi y phục của mình.
Không bao lâu, liền nghe thấy “cạch” một tiếng, bộ áo giáp nặng nề của hắn rơi xuống đất.
Vệ Xuân tiếp tục cởi y phục bên trong của hắn, cho đến khi lộ ra lồng ngực, mới dừng tay.
Trên lồng ngực hắn, ngoài vết thương tên cũ trước kia, lại có thêm một vết sẹo dài do đao chém.
Vệ Xuân đưa ngón tay thon dài vuốt ve vết sẹo trên ngực hắn, vết sẹo đã lành, nhưng nhìn màu sắc là biết vết thương mới đây.
“Đây là vết thương Ô Việt lưu lại trên người chàng hôm đó sao?” Nàng hỏi.
Tiết Vô Vấn “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ một đao, không đáng ngại, vết thương này đã lành từ tháng trước rồi.”
Dù là chinh chiến ở Túc Châu, hay trước kia ở Cẩm Y Vệ bắt tội phạm, đối với hắn, bị thương chẳng qua là chuyện cơm bữa.
Chỉ cần Vệ Xuân không chê vết sẹo của hắn xấu xí, nhiều thêm một vết hay ít đi một vết cũng chẳng hề gì.
Nhưng cô nương này…
Ánh mắt Tiết Vô Vấn trầm xuống, đưa tay cởi đai lưng của nàng.
Vệ Xuân lùi lại một bước, lưng áp vào vách tường lạnh lẽo.
Hắn kéo áo ngoài của nàng ra, tay luồn vào trong yếm, tỉ mỉ vuốt ve vùng bụng phẳng lì của nàng.
Nơi đó, không có vết thương.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm sâu thẳm.
Hôm đó, ngực hắn bị Ô Việt chém một đao, lại trúng độc, tình huống thật sự nguy cấp.
May mà uống thuốc của Viên Thanh đại sư kịp thời giải độc.
Nhưng độc tính mạnh, tuy đã giải độc, hắn vẫn sốt cao mấy ngày, trong lúc mê man, hắn mơ thấy Vệ Xuân.
Trong mơ nàng không ở phủ Thái tử, mà ở phủ Định Quốc Công trên phố Chu Tước trước kia.
Nàng nằm trên giường ở Vô Song điện, đang khó khăn sinh con.
Rõ ràng đau đến mức thở cũng khó khăn, rõ ràng đến sức nâng tay cũng không có, nhưng vẫn mặt mày tái nhợt cắn răng nói: “Mổ bụng! Mổ bụng lấy hài tử ra!”
Máu nhanh chóng thấm ướt giường, hắn giật mình tỉnh giấc.
Chưa kịp phái người về Thịnh Kinh báo tin, trống trận lại vang lên.
Sắc mặt người đàn ông nặng nề, bàn tay cầm đao so với trước kia càng thêm thô ráp, Vệ Xuân chỉ cảm thấy bụng dưới tê dại, theo bản năng muốn tránh đi.
Nhưng phía sau dựa vào tường, không thể lùi thêm được nữa.
Nàng nhịn không được khẽ gọi “Tiết Vô Vấn”, đang định nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Tiết Vô Vấn, bỗng nghe hắn nói: “Đau không?”
Động tác của Vệ Xuân khựng lại, rất nhanh liền hiểu ra, hắn đang hỏi nàng khi sinh A Thiền có đau không.
“Đau, rất đau.” Nàng nói.
Đau thì phải nói.
Nàng không thể làm được chuyện rõ ràng mình đau muốn chết, nhưng vì không muốn hắn lo lắng mà nói không đau.
Nàng đưa tay chạm vào vết thương trên ngực hắn, nói: “Chắc còn đau hơn vết thương của chàng.”
Tiết Vô Vấn tất nhiên biết cô nương này sợ đau đến mức nào, nghe vậy liền dịu dàng dỗ dành: “Vất vả cho nương tử của ta rồi.”
Dừng một chút, lại khàn giọng hỏi: “Vết thương đã lành hẳn chưa?”
Vừa nói, liền chậm rãi di chuyển bàn tay đang áp vào bụng nàng đến eo nàng, nhẹ nhàng xoa nắn vùng da thịt mềm mại ở eo nàng.
Lông mi Vệ Xuân khẽ run, ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm nhuốm màu dục vọng của hắn, rất nhẹ rất nhẹ “Ừm” một tiếng.
Nàng thật sự đã lành hẳn, nữ tử bình thường ở cữ chỉ một tháng, nàng ở cữ hẳn bốn mươi ngày.
Trong bốn mươi ngày này, có Phương thần y cùng các thái y trong cung tỉ mỉ điều dưỡng, vết thương đã lành hẳn từ một tháng rưỡi trước.
Yết hầu Tiết Vô Vấn chuyển động, cúi đầu vùi vào cổ nàng, hít hít.
Nàng vốn thích dùng hương liệu, lại vừa mới tắm rửa xong, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta say mê.
Trời biết trong giấc mơ đó hắn sợ mất nàng đến nhường nào, giờ đây nàng an ổn đứng trước mặt hắn, da tuyết tóc mây, hương thơm mềm mại.
Làm sao có thể nhịn được?
Cổ Vệ Xuân thấy ngứa ngứa.
Hơi thở của hắn rất nóng, lại vì suốt ngày đêm trên đường trở về Thịnh Kinh, cằm mọc một lớp râu mỏng. Lúc này áp vào cổ nàng, thật sự là vô cùng giày vò.
Vệ Xuân cúi đầu, liền thấy bàn tay đang ôm lấy eo thon của nàng nổi gân xanh, như thể đã nhẫn nhịn từ rất lâu.
Tiết Vô Vấn dùng môi chạm vào dái tai nàng, lại há miệng cắn nhẹ vành tai mềm mại của nàng, giọng khàn khàn: “Đã mười bốn tháng rồi, Vệ Đại nương tử thương xót ta một chút, được không?”
Người này miệng thì gọi Vệ Đại nương tử, còn khách sáo hỏi được không, nhưng động tác trên tay lại chẳng hề khách sáo chút nào.
Vừa phong lưu vừa phóng đãng.
Nhưng vị lang quân này lại chẳng hề thấy xấu hổ, ánh mắt cùng bàn tay của hắn càng ngày càng buông thả.
Bức tường phía sau lạnh lẽo, nhưng người đàn ông phía trước lại như bức tường đồng vừa được nung nóng trong lửa đỏ.
Tim Vệ Xuân đập thình thịch, quay mặt đi không nhìn hắn, hai má dần dần nhuốm màu hồng, mắt cũng dần dần phủ một tầng sương mù.
Vừa thấy nàng như vậy, Tiết Vô Vấn liền biết cô nương này đã đồng ý.
Cười khẽ một tiếng, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, vững vàng đỡ lấy nàng, cúi đầu hôn nàng.
***
Đồng ma ma đương nhiên cũng biết chuyện Tiết Vô Vấn trở về phủ Thái tử.
Chỉ là lúc đó bà đang ở thiên điện hầu hạ tiểu Quận chúa, còn chưa kịp đi hành lễ đã thấy rất nhiều thị nữ hầu hạ Vệ Xuân nối đuôi nhau ra khỏi phòng.
Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, Đồng ma ma là người từng trải, nào có gì không hiểu?
Lập tức dừng bước, quay trở lại thiên điện.
Sau đó tính toán thời gian, lại nhìn sắc trời, cảm thấy đã gần đến lúc, mới dẫn Liên Kỳ, Liên Họa đến chính điện.
Nào ngờ vừa đến cửa, đã nghe thấy tiểu thư nhà mình khẽ nói “Tiết Vô Vấn, chàng nhẹ một chút”.
Tuyết rơi lất phất ngoài hành lang, giọng nói mềm mại của Vệ Xuân rất nhanh bị tiếng cười trầm thấp khàn khàn của người đàn ông át đi.
Bước chân Đồng ma ma khựng lại.
Im lặng một lúc, mới quay đầu vẫy tay với Liên Kỳ, Liên Họa.
Liên Kỳ, Liên Họa không dám thở mạnh, giả vờ bình tĩnh gật đầu, mặt đỏ bừng đi về phía đầu kia của hành lang.
Cũng không phải lần đầu bắt gặp cảnh Thái tử và Thái tử phi thân mật.
Hai người rất rõ ràng, vị Tiết Thế tử phóng đãng không kiềm chế được, suốt ngày chìm đắm trong thú vui tình ái trong mắt mọi người, thực tế rất trong sạch, nha hoàn xinh đẹp trong phủ hắn một người cũng không động đến.
Không động đến cũng coi như thôi, còn lạnh lùng vô cùng.
Cũng chỉ ở trước mặt Thái tử phi mới có dáng vẻ như vậy.
Liên Kỳ, Liên Họa đã từng thấy kết cục của những nha hoàn muốn bò lên giường Thái tử, họ chưa bao giờ dám có ý nghĩ trèo cao.
Trong mắt hai người, trên đời này, cũng chỉ có Thái tử phi mới chịu đựng được người như Thái tử.
Đồng ma ma tất nhiên không biết suy nghĩ của hai tiểu nha đầu Liên Kỳ, Liên Họa, trong lòng vẫn đang nghĩ thân thể tiểu thư nhà mình không biết có chịu được một thân nóng bỏng của Thái tử hay không.
Đúng là trẻ tuổi, thở dài một tiếng, bà ấy lắc đầu.
Nhưng lại nghĩ, dáng vẻ như hạn hán gặp mưa rào của Thái tử lại càng chứng minh hắn ở bên ngoài không tìm người khác hầu hạ, cũng tốt.
Trời dần dần tối.
Vệ Xuân toát mồ hôi, đành phải vào bồn tắm thêm một lần nữa.
Sau khi ra khỏi bồn, nàng nghe thấy Đồng ma ma gõ cửa bên ngoài, nói: “Thái tử phi, tiểu Quận chúa tỉnh rồi, nô tỳ nghĩ chắc là ngài ấy đói rồi, có cần nô tỳ bế ngài ấy đến đây không?”
Tay Vệ Xuân đang thắt đai lưng khựng lại, im lặng một chút, nói: “Ma ma cứ để nhũ mẫu cho con bé ăn trước đi, ăn xong rồi hãy bế A Thiền đến đây.”
Nói xong lời này, nàng nhịn không được quay đầu nhìn Tiết Vô Vấn một cái.
Ánh mắt của Vệ Xuân có ý gì, Tiết Vô Vấn tự nhiên hiểu.
Sờ sờ mũi, hắn nói: “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Nửa canh giờ sau, Đồng ma ma bế A Thiền đến.
Đứa nhỏ A Thiền rất độ lượng, chẳng hề để tâm việc chưa kịp nhìn mặt phụ thân đã bị phụ thân giành mất một bữa sữa.
Khi Tiết Vô Vấn bế cô bé, A Thiền chỉ ợ lên vài tiếng rồi coi như bỏ qua chuyện này.
Về phần Tiết Vô Vấn, vị Thái tử oai phong lẫm liệt nơi sa trường, trong lòng bỗng nhiên có thêm một cục bột nhỏ mềm mại, nhất thời như lâm đại địch, sợ sơ sẩy một chút sẽ làm cô bé bị thương.
Vệ Xuân chưa từng thấy nam nhân này lộ ra sắc mặt như vậy, nhịn không được cúi đầu mỉm cười.
Sau đó, nàng rộng lượng chỉ hắn cách bế cho đúng, lại vỗ vỗ cánh tay cứng đờ của hắn, cười nói: “Bế như vậy là được rồi. Thư giãn một chút, A Thiền không quấy nhiễu đâu, cho dù chàng bế nó không thoải mái, nó cũng sẽ không giận chàng.”
Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn.
Chẳng phải đúng thế sao?
Bị bế không thoải mái thì sẽ không khóc nháo, chỉ mím cái miệng nhỏ xíu như sắp khóc, đôi mắt đen láy còn cố hết sức nhìn về phía Vệ Xuân vừa nói chuyện.
Cái vẻ mặt chê bai nhỏ xíu kia khiến Tiết Vô Vấn vừa buồn cười vừa đau lòng.
“Cha bế thêm một chút, chỉ một chút thôi, sẽ nhanh chóng để con về với mẹ.”
A Thiền mím môi “ư a” hai tiếng, thấy phụ thân vẫn chưa chịu để mình trở về vòng tay mềm mại thơm tho của mẫu thân, lại kiên trì tiếp tục “ư a”.
Lần đầu tiên Tiết Vô Vấn bị người ta ghét bỏ như vậy, chỉ bế thêm một chút thôi mà cũng “ư a” không ngừng.
Rõ ràng trước khi xuất chinh, ngày nào hắn cũng nói chuyện với cô bé qua bụng Vệ Xuân, lúc này lại trở mặt không nhận người.
“Hừ, được rồi, cái miệng nhỏ của con mà cứ mím nữa, sau này sẽ không mọc được răng đâu. Cha để con về với mẹ đây.”
Tiết Vô Vấn vừa dọa cục bông, vừa cẩn thận đặt cô bé vào lòng Vệ Xuân.
A Thiền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, miệng lập tức không còn mím nữa, vung tay “ư a ư a” nói chuyện.
Tiết Vô Vấn nhịn không được lại “hừ” một tiếng, nhìn nữ nhi của mình khẽ cười.
Đứa nhỏ có đôi mắt giống mẹ, nhưng mũi miệng lại giống hắn. Chẳng trách lúc trước vào cung, phụ thân, mẫu thân đều nói A Thiền giống hắn.
Tiết Vô Vấn nhìn khuôn mặt bụ bẫm của cục bông, nói: “Vừa rồi ở trong cung, phụ thân bảo chúng ta đặt tên chính thức cho A Thiền. Con là do nàng vất vả sinh ra, nên do nàng chọn tên.”
Từ khi A Thiền sinh ra, Túc Hòa Đế đã ban cho cô bé phong hiệu, nhưng chưa ban tên, hóa ra là để tên chính thức cho nàng và Tiết Vô Vấn đặt.
Vệ Xuân hơi ngẩn người.
Trong các gia tộc thế gia, thông thường khi con cháu chào đời đều do trưởng bối đặt tên.
Ông bà nội của A Thiền còn sống, Thái Hoàng Thái hậu Trịnh thị cũng còn, đương nhiên nên do họ đặt tên.
Nghĩ vậy, nàng lắc đầu, nói: “Lễ không thể bỏ, chúng ta không thể vượt quyền.”
Tiết Vô Vấn đã sớm đoán được phản ứng của Vệ Xuân.
Cô nương này trước kia ở Vệ gia được nuôi dạy như Hoàng hậu tương lai, sao có thể làm chuyện trái lễ?
Tiết Vô Vấn khẽ cười một tiếng, nói: “Ta đã nói với phụ thân, nàng nhất định không muốn. Phụ thân đã nghĩ ra vài cái tên, cuối cùng do nàng chọn một cái coi như là tên do chúng ta đặt.”
Nói xong, hắn lấy giấy bút, viết ra mấy chữ: Hi, Hàm, Nghiêu.
Túc Hòa Đế đã nói như vậy, tất nhiên Vệ Xuân không thể từ chối nữa.
Nhận lấy tờ giấy nhìn một cái, khẽ nhướn mày.
Suy nghĩ một lát, nàng đặt cục bông lên giường, dịu dàng nói: “Nếu là tên cho con, con tự chọn đi.”
A Thiền tò mò nhìn chữ mẫu thân đưa cho mình xem, “ư a” một tiếng, nắm chặt bàn tay nhỏ vung về phía chữ “Hi”.
Vệ Xuân nói: “A Thiền thích chữ ‘Hi’?”
Đứa nhỏ “ư a” một tiếng.
Đời sau của Tiết gia có chữ lót là Ngôn, Vệ Xuân mỉm cười, nói: “A Thiền của chúng ta, sau này sẽ gọi là Tiết Ngôn Hi.”
***
Ngày hôm sau, Tiết Vô Vấn vào cung, vừa xin tên cho A Thiền, vừa chuẩn bị xin Túc Hòa Đế tổ chức lễ sắc phong cho Vệ Xuân.
Lần này hắn lập đại công ở Túc Châu, phần thưởng đáng có không thể thiếu.
Nhưng hôm qua hắn đã nói, không cần thưởng gì cả, chỉ cần tổ chức một lễ sắc phong long trọng cho Vệ Xuân.
Túc Hòa Đế liếc hắn một cái, nói: “Mẫu hậu của con hôm qua đã đến Khâm Thiên Giám chọn ngày, Giám chính tự mình xem xét, chọn ngày hai mươi tháng giêng năm sau, nói ngày đó là ngày tốt.”
Bây giờ đã là hai mươi bảy tháng mười hai, cách hai mươi tháng giêng năm sau chỉ còn hơn hai mươi ngày.
Lễ sắc phong Thái tử phi do Hồng lư tự Khanh và Lễ bộ Thượng thư cùng nhau chuẩn bị, sau khi Hồng lư tự Khanh và Lễ bộ Thượng thư nhận được ngày lành do Khâm Thiên Giám tính toán, cổ họng đều đắng nghét.
Năm kia vì động đất, không thể đón năm mới tốt lành. Năm ngoái vì tuyết rơi, lại không thể đón năm mới tốt lành.
Năm nay lại vì lễ sắc phong, Tết nhất lại mất rồi.
Bọn họ rốt cuộc đã hiểu, Tân Đế Tân Hậu coi trọng vị Thái tử phi này như thế nào.
Từ khi Túc Hòa Đế đăng cơ, việc Đại nương tử Vệ gia Vệ Xuân ẩn náu trong phủ Thái tử đã không còn là bí mật ở Thịnh Kinh.
Vị Vệ Đại nương tử này không chỉ có tình cảm tốt với Thái tử, mấy tháng trước còn sinh hạ một nữ nhi, được Hoàng thượng đích thân ban phong hiệu Đức Âm.
Có thể thấy Tiết gia coi trọng vị Vệ gia Đại nương tử này như thế nào, lễ sắc phong lần này sao có thể qua loa được?
Hai vị đại nhân muốn qua loa cũng không dám qua loa, ngày nào Thái tử Tiết Vô Vấn cũng phái người đến hỏi tiến độ, bức bách hai vị đại thần tóc bạc trắng Nhị phẩm, Tam phẩm ngày nào cũng phải đi làm, ngay cả đêm Giao Thừa cũng không được nghỉ.
Đến lúc này, hai vị đại nhân mới hiểu rõ.
Không chỉ có Đế Hậu trong cung, ngay cả vị Thái tử phong lưu phóng khoáng này cũng coi vị Vệ gia Đại nương tử kia như trân bảo.
Lễ sắc phong Thái tử phi thật sự không thể qua loa được!
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Ngày hai mươi tháng giêng năm Túc Hòa thứ hai, trời vừa hửng sáng, Vệ Xuân đã bị Đồng ma ma gọi dậy, nói người trong cung đến rồi.
Hôm qua Tiết Vô Vấn ngủ lại trong cung, hôm nay tuy là lễ sắc phong Thái tử phi của nàng, nhưng cũng coi như là hôn lễ của nàng và Tiết Vô Vấn.
Trước khi thành hôn, tân lang tân nương không thể gặp mặt.
Lúc này là hai vị ma ma trong cung đến, một vị là ma ma thân cận của Trịnh Thái hậu, một vị là ma ma tâm phúc của Thôi Hoàng hậu.
Hai người vừa vào Vô Song điện đã cung kính hành lễ, nói: “Nô tỳ tuân mệnh Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, tự mình đến chải đầu thay y phục cho Thái tử phi nương nương.”
“Làm phiền hai vị ma ma.” Vệ Xuân ôn hòa mỉm cười, mày mắt ung dung.
Giờ Thìn vừa đến, kiệu hoa chạm khắc loan phượng chậm rãi đi qua cửa cung.
Vệ Xuân xuống xe ngựa, đổi sang kiệu bộ, qua cầu Kim Thủy, thẳng tiến đến điện Tập Anh.
Lúc này trên bậc thềm điện Tập Anh, Trịnh Thái hậu, Túc Hòa Đế và Thôi Hoàng hậu đang an tọa.
Tiết Vô Vấn mặc lễ phục màu đỏ tươi đứng dưới bậc thềm, khi nhạc lễ vang lên, Lễ quan cao giọng đọc lời chúc tụng, hắn nhìn chăm chú Vệ Xuân đang bước về phía mình.
Hôm nay nàng mặc lễ phục thêu long phụng trình tường màu đỏ tươi giống hắn, mũ phượng lấp lánh, trang điểm tinh xảo mà quý phái.
Khâm Thiên Giám nói hôm nay là ngày tốt quả thật không sai, trận tuyết rơi suốt nửa tháng qua đã tạnh vào nửa đêm hôm qua.
Lúc này mặt trời mọc, ánh sáng rực rỡ.
Cô nương của hắn bước trên mặt đất lấp lánh ánh sáng, từng bước đi qua văn võ bá quan, chậm rãi tiến về phía hắn.
Tiết Vô Vấn tiến lên một bước, nắm chặt tay Vệ Xuân.
Bàn tay hắn rộng lớn và ấm áp, khi nắm tay nàng hơi dùng sức một chút.
Vệ Xuân vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp ánh mắt đào hoa mỉm cười của hắn. Lúc này thần sắc Tiết Vô Vấn vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.
Như đang nói với nàng, Vệ Xuân, cuối cùng nàng cũng là thê tử của ta.
Vệ Xuân mỉm cười nhìn hắn, nắm chặt tay hắn, cùng hắn bước lên bậc thềm ngọc.
Trong tiếng nhạc lễ trang nghiêm, cáo với trời đất, cáo với tổ tiên, cáo với bách tính, từ nay về sau, nàng Vệ Xuân, là thê tử của Tiết Vô Vấn.
***
Ngày hai mươi tháng giêng năm Túc Hòa thứ hai, Vệ Xuân Đại nương tử Vệ gia Thanh Châu chính thức được sắc phong làm Thái tử phi.
Mùng một tháng giêng năm Túc Hòa thứ mười, Túc Hòa Đế thoái vị. Thái tử Tiết Vô Vấn đăng cơ, đổi niên hiệu là Kiến Hi, trong lễ đăng cơ đã lập Thái tử phi Vệ Xuân làm Hoàng hậu.
Năm Kiến Hi thứ ba, Thủ phụ Chu Dục Thành cáo lão hồi hương, từ bỏ chức vụ Thủ phụ Nội Các, Hộ bộ Thượng thư kiêm Học sĩ Võ Anh điện.
Lúc bấy giờ, Lại bộ Thượng thư danh chấn thiên hạ Vệ Cẩn vào Nội Các, tiếp nhận chức vụ Thủ phụ, trở thành vị Thủ phụ thứ hai của Đại Ung kể từ khi lập quốc, cũng là vị Thủ phụ trẻ tuổi nhất và nổi tiếng nhất trong lịch sử Đại Ung, khi đó ba mươi mốt tuổi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.