Gió nhẹ thổi qua rừng cây rậm rạp, mưa phùn nhẹ nhàng tưới mát vạn vật
Trên cây bồ đề, một tiếng “tách” vang lên nhẹ nhàng, giọt nước tròn trịa lăn từ lá bồ đề rơi xuống.
Chu Nguyên Ninh đứng trước xá trúc, ngón tay thon dài khẽ nâng vòng đồng trên cửa, nhưng mãi vẫn chưa gõ xuống.
Muốn gõ, lại không dám gõ.
Ngày ấy trong xá trúc, tiếng trống Đăng Văn vang lên.
Kim ma ma nói bà ấy thấy ngón tay Phò mã khẽ động một chút, nhưng lúc đó chỉ là một cái động nhẹ của Triệu Vân, rồi sau đó không động đậy nữa.
Kim ma ma nghĩ rằng mình hoa mắt nhìn lầm.
Nào ngờ ba tháng sau, Viên Thanh đại sư bỗng nói mạch tượng của Triệu Vân đã thay đổi, không còn u ám như trước, mà ngày càng mạnh mẽ, như thể hắn đang cố gắng níu giữ sinh khí đang dần mất đi.
Quả nhiên đến ngày mồng một tháng tư, Đại Ung kiến quốc, thiên hạ đại xá.
Lang quân trẻ tuổi đã ngủ yên suốt bảy năm cuối cùng cũng mở mắt trong ánh xuân ấm áp.
Chu Nguyên Ninh thở nhẹ ra một hơi, chiếc vòng đồng nhẹ nhàng nhấc lên rồi rơi xuống, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
Bên trong lập tức vang lên một giọng nói ấm áp: “Vào đi.”
Chu Nguyên Ninh đẩy cửa trúc bước vào.
Trong phòng mở cửa sổ, trên bàn trúc cạnh cửa sổ đặt hai quyển kinh Phật, gió mát bên ngoài thổi vào khiến những trang kinh xào xạc.
Triệu Vân ngồi bên giường, ngước mắt nhìn Chu Nguyên Ninh, mỉm cười gọi: “Công chúa Điện hạ.”
Lang quân trước mắt đã gầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605323/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.