Năm Thành Thái thứ bảy, Thiên tử thất đức, tuyết xuân thành thiên tai.
Hoàng Đế Chu Nguyên Canh bị bức thoái vị, Thành Vương Chu Nguyên Quý kế vị.
Vị Thành Vương đam mê hội họa này sau khi lên ngôi, ngay cả đại điển đăng cơ cũng lười tổ chức, mười ngày sau liền ném ngai vàng như củ khoai nóng cho Tiết Tấn.
Tất nhiên, trong mắt bách tính, hành động này của Thành Vương là vì đại nghĩa thiên hạ, vì giang sơn xã tắc, tuyệt đối không phải vì ông chỉ thích vẽ tranh.
Những việc làm của Thành Vương cuối cùng đã giảm bớt sự oán hận của bách tính đối với Hoàng thất Chu gia, mà điều kiện duy nhất Thành Vương đáp ứng nhường ngôi trong hòa bình chính là phải thiện đãi tất cả người Hoàng thất Chu gia.
“Như thế nào mới coi là thiện đãi?” Tiết Vô Vấn rót một chén trà, đẩy qua cho Hoắc Giác: “Trưởng Công chúa cùng Đại Hoàng tử thì dễ, một người đưa đi chùa Đại Tướng Quốc ăn chay niệm Phật, một người giống Thành Vương, ban cho thân phận Vương gia nhàn tản. Cách sắp xếp như vậy, Thành Vương chắc chắn sẽ không có ý kiến gì. Còn Chu Nguyên Canh, ta hỏi Vệ Xuân muốn ta xử trí thế nào, nàng nói do đệ định đoạt.”
Hoắc Giác thản nhiên nói: “Đưa ông ta đến Hoàng lăng, ngày đêm sám hối trước bia công đức của Tiên Đế, chắc Thành Vương sẽ không phản đối.”
Thừa Bình Đế chết trong tay Chu Nguyên Canh, Chu Nguyên Quý không thể nào tha thứ cho vị huynh trưởng từ nhỏ đã không thân thiết này.
Nhưng không tha thứ là chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605324/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.