Chùa Đại Tướng Quốc, Dược Cốc.
Tiếng chuông chùa trên núi “đang…” một tiếng vang lên, âm thanh ngân nga làm rung động cả những lá bồ đề xào xạc bên ngoài xá trúc.
Kim ma ma nhìn ngắm núi phủ đầy tuyết trắng, thở dài: “Giờ Tỵ rồi.”
Bà khép cửa sổ, ngồi xuống bên giường, vén lại chăn đắp cho Triệu Vân.
“Phò mã, chỉ thêm một khắc nữa thôi, Điện hạ sẽ đến cửa Nam Trực.”
“Điện hạ nói bảy năm trước, lẽ ra người đi đánh trống Đăng Văn là nàng. Ngày đó nếu ngài không đi, thì đã không hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ. Hôm nay, nàng bảo lão nô ở đây thay nàng đánh trống. Mặt trống này chính là mặt trống năm xưa ngài đã lấy đầu mình đập vào, mặt trống cũ đã nứt từ lâu, Điện hạ mất mấy ngày mới vá lại được.”
“Nàng bảo lão nô nói với ngài một tiếng, lần này, nàng sẽ không còn là vị Trưởng Công chúa nhát gan nữa.”
Nói đến cuối cùng, Kim ma ma không kìm được nước mắt lưng tròng.
Mười ngày trước, Huệ Dương Trưởng Công chúa trở về phủ Công chúa liền lấy ra từ chiếc trống vỡ này một đạo mật chiếu, mỉm cười nói với bà: “Ma ma, người thay ta nói với Triệu Vân một câu xin lỗi, đạo mật chiếu này đáng lẽ đã phải công bố thiên hạ từ lâu rồi.”
Kim ma ma dần dần khóc không thành tiếng.
Điện hạ của bà, vị Điện hạ mỗi khi đêm mưa sấm sét lại rúc vào lòng bà, một khi tiếng trống vang lên, có lẽ nàng ấy sẽ không thể quay trở lại nữa.
“Phò mã, nếu ngài nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605327/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.