Mồng năm tháng hai, Hoắc phủ.
Hoắc Giác lặng yên nhìn bức thư trên tay, hồi lâu, hắn chậm rãi gấp lại, đặt vào phong thư.
Ngoài cửa sổ, băng tuyết rơi thành mưa đá, gió rít gào.
Kiếp trước, những kẻ đáng chết đã chết, kẻ đáng điên đã điên. Hắn trở thành Hoắc Đốc công quyền khuynh triều dã trong cung, còn Tiết Vô Vấn mang theo tro cốt của a tỷ biến mất không một dấu vết.
Mãi cho đến khi hắn bị thích khách vây kín trong điện Kim Loan, mãi cho đến khi hắn trùng sinh, Tiết Vô Vấn cũng chưa từng quay lại Thịnh Kinh.
Hoắc Đốc công quyền khuynh triều dã vừa chết, triều đình tất loạn, còn có… con sói con được hắn nhặt về từ đầu đường xó chợ để làm Hoàng Đế, chắc chắn sẽ phát điên.
Sau đó là Tiết Vô Vấn trở về bình định loạn Thịnh Kinh, đoạt ngôi vị Hoàng Đế? Hay là Chu Thứ phụ giống như kiếp này, trăm phương ngàn kế đưa Tiết Tấn lên ngôi?
Hoắc Giác khẽ nhắm mắt.
Thôi vậy, chuyện cũ khó mà truy cứu, huống chi là chuyện sau khi hắn chết ở kiếp trước.
Kiếp này, mới là quan trọng nhất.
Còn lời châm ngôn thứ hai này rốt cuộc là thật hay giả, cũng không còn quan trọng nữa.
Ngoài kia, Hà Ninh cầm ô bước vào sân, đặt cây ô giấy dầu bị gió tuyết làm gãy mấy nan xuống hành lang rồi vội vã vào thư phòng.
“Chủ tử, Trưởng Công chúa đã về phủ Công chúa rồi.”
Hoắc Giác nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, trong đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ dấy lên một tia gợn sóng.
“Phái người theo dõi bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605328/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.