“Con cháu Vệ thị Thanh Châu, Vệ Xuân, Vệ Cẩn, xin cầu kiến Tiết thế thúc.”
Vệ Xuân vừa dứt lời, hai cha con trong phòng đều ngẩn ra. Tiết Tấn ngạc nhiên vì hai chữ “Vệ Cẩn”, còn Tiết Vô Vấn thì ngạc nhiên vì Vệ Xuân quay lại.
Tiết Tấn nhìn Tiết Vô Vấn một cái thật sâu, đặt roi xuống, tự mình ra mở cửa.
Tiết Vô Vấn thừa dịp cha đi mở cửa, vội vàng mặc áo vào. Áo trong trắng tinh vừa chạm vào thân đã thấm ra một mảng máu đỏ tươi.
May mà áo ngoài là quan phục Cẩm Y Vệ, vải đen dù có dính máu cũng chẳng nhìn ra được.
Bên ngoài, Tiết Tấn mở cửa, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị khi nhìn thấy Hoắc Giác và Vệ Xuân bỗng chốc dịu lại, nói: “Ta định bụng xong việc bên này sẽ tự mình đến gặp hai tỷ đệ các con.”
Nói đến đây, ông ấy dừng lại một chút, nhìn Hoắc Giác, rồi nói tiếp: “Ở Túc Châu, ta nghe nói có người tuổi còn trẻ mà đỗ Lục nguyên, đề tên bảng vàng. Lúc đó ta đã nghĩ đến Vệ Thái phó, nhưng chưa từng nghĩ con chính là Chiêu Minh. Quả không hổ danh là con cháu Vệ gia Thanh Châu, nếu ông nội con còn sống, chắc hẳn sẽ rất tự hào về con.”
Trên đường hồi Kinh, Tiết Tấn mới biết tân khoa Trạng nguyên Hoắc Giác chính là Vệ Cẩn của Vệ gia.
Ông ấy vẫn luôn tiếc nuối vì không cứu được Vệ Triệt, giữ lại chút hương hỏa cho Vệ gia. Giờ đây thấy Hoắc Giác bình an đứng trước mặt, lại còn kế thừa tài năng của ông nội hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605334/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.