Ngọn nến khẽ nổ “lách tách”, ánh đèn lay động nhẹ.
Hoắc Giác đặt chén xuống, kéo Khương Lê vào lòng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng buông trên vai, cúi mắt hỏi: “Có phải Tú nương tử đã nói gì với nàng không?”
Khương Lê đáp: “Không phải, hôm đó Tú nương tử có nhắc đến chuyện sang năm sẽ về Trung Châu, sau đó thì không nói gì về chuyện của mình nữa, chỉ là ta và mẹ muốn biết mà thôi.”
Nói đến đây, tiểu cô nương tựa cằm lên vai Hoắc Giác, nhỏ giọng nói: “Ông ta gây ra bao nhiêu tội ác, nếu thật sự phải chịu tội chết, thì cũng không thể trách ai khác.”
Hoắc Giác cọ cọ vào vành tai nàng, dịu dàng nói: “Chỉ là?”
Khương Lê im lặng một lát, rồi mới nói: “Tú nương tử và Tề đại nhân có một tiểu lang quân, tên là Tề Hoằng, đã tám tuổi rồi. Kỳ thực tuy Tề đại nhân không lập công chuộc tội, nhưng dù sao cũng đã bù đắp một phần lỗi lầm, coi như là biết sai mà sửa.”
Khương Lê bảy tuổi đã mất cha, không hiểu sao khi biết con trai của Tú nương tử cũng giống như nàng, tuổi còn nhỏ đã phải mất cha, trong lòng luôn cảm thấy tiếc nuối.
Tú nương tử tốt như vậy, tiểu lang quân do bà ấy nuôi dạy chắc chắn cũng không tệ.
Tiểu nương tử nói xong câu đó thì im lặng.
Hoắc Giác vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Tề đại nhân sẽ không chết, chỉ là ông ta dù sao cũng phạm phải đại tội, tội sống khó thoát.”
Tề Xương Lâm trong vụ án của Lăng Duệ lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605333/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.