Sáng ngày hôm sau khi Hoắc Giác rời đi, Khương Lê sớm đã nghe tiểu nhị trong khách điếm nói rằng, nửa đêm hôm qua, núi Lộc Minh gần thành Khúc Lương nhất bỗng nhiên xảy ra tuyết lở, từng mảng tuyết lớn đổ xuống từ đỉnh núi, chất đống trên đường cái.
Trên đường cái ngoài những đống tuyết dày đặc còn có vô số cành cây gãy nằm chắn ngang, nhìn qua vô cùng kinh hoàng.
Ngoài thành Khúc Lương, dưới chân núi Lộc Minh còn có vài thành khác, trong trận tuyết lở này cũng không thoát khỏi tai họa.
Trong số những thành trì được xây dựng quanh núi này, Khúc Lương được xem là có tình hình tốt nhất, thành Lạc Thủy bên cạnh thậm chí cả nhà cửa của dân chúng cũng bị ảnh hưởng.
Khương Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết lớn như lông ngỗng tung bay, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Tháng mười hai còn chưa đến mà đã có tuyết rơi lớn như vậy, hơn nữa nhìn bầu trời u ám này, còn có xu hướng rơi ngày càng lớn.
May là nàng chỉ định ở trong khách điếm dưỡng bệnh, tuyết bên ngoài có rơi to đến đâu, chỉ cần không ra ngoài thì cũng không sao. Chỉ mong qua vài ngày nữa, trận tuyết lớn này có thể tạm ngừng một chút.
Nếu không, năm nay lại sẽ là một mùa đông khó khăn.
Mấy ngày tiếp theo, Khúc Lương bị tuyết phong thành.
Vì tuyết lở, đường cái hoàn toàn bị cắt đứt. Người ngoài không vào được, người trong không ra được.
Có không ít người bị mắc kẹt trong thành Khúc Lương, khách điếm lập tức chật kín người, quá tải,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605345/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.