Vệ Xuân nghe xong thì liếc nhìn Tiết Vô Vấn một cái, ánh mắt lành lạnh.
Người này lúc nào cũng vậy, có chuyện gì cũng không nói thẳng ra, cứ chia làm hai nửa. Nói một nửa giấu một nửa, chỉ chờ xem nàng ấy nóng lòng như thế nào.
Vệ Xuân không mắc bẫy của hắn ta, lạnh nhạt nói một câu “Muốn nói hay không thì tùy chàng”, rồi tựa người vào gối lớn trên ghế quý phi.
Tiết Vô Vấn vốn quen thói không biết xấu hổ thường ngày, nghe thấy thế bèn lên ghế ôm lấy cô nương, cúi đầu tìm môi nàng ấy.
Sau khi thơm nhẹ vài cái, mới cười nói: “Triều sớm sáng nay, Lỗ Đô Ngự sử mang mật thư bí mật gửi về từ Thanh Châu, tại điện Kim Loan tố cáo Tả Tham nghị Bố chính ti Thanh Châu Lăng Nhược Phàm và Trấn Quốc Tướng quân Tần Vưu thông đồng với giặc bán nước. Chu Nguyên Canh giận dữ, ra lệnh cho Đại lý tự, Đô sát viện và Hình Bộ cùng thẩm án này, phải điều tra cho rõ ràng, lôi tất cả những kẻ tham gia ra từng người một.”
Tiết Vô Vấn nói đến đây, đôi mắt đào hoa đa tình khẽ nheo lại, không khỏi nhớ đến sự mất bình tĩnh của Thành Thái Đế hôm nay.
Hai cái chặn giấy và chén trà trên bàn đã bị ông ta đập vỡ nát, đôi mắt sưng húp mờ đục không biết đang nhìn vào đâu, cứ thế lác mắt chỉ vào đám quần thần đang quỳ đầy sân, lớn tiếng mắng chửi, dáng vẻ điên cuồng.
Khác hẳn với vị quân vương “tài đức sáng suốt” trước kia từng cử chỉ đều học theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605343/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.