“Ta muốn mạng của hai người, Hoàng huynh có cho không?”
Trong cung điện rộng lớn, giọng nói của Huệ Dương Trưởng Công chúa như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, lập tức gây nên sóng to gió lớn.
Thành Thái Đế hơi mở to mắt, khó tin nhìn Huệ Dương Trưởng Công chúa.
Trong ký ức của ông ta, Huệ Dương luôn hiền lành thân thiện, ngay cả việc trách phạt hạ nhân cũng chưa từng có.
Trong lòng Thành Thái Đế, muội muội này là người thiện lương nhất trên đời. Trước kia khi ông ta bị Phụ hoàng quở trách, ngay cả mẫu phi cũng chưa từng nói một lời nào bênh vực ông ta.
Chỉ có Huệ Dương, sẽ chắn trước mặt ông ta, kéo long bào của Phụ hoàng, nói với ông: “Phụ hoàng đừng mắng Hoàng huynh, Huệ Dương không thích nghe.”
Lúc đó nàng ấy đi còn chưa vững, giọng nói mềm mại ngọt ngào, đôi mắt trong veo như vừa được rửa bằng nước, tràn đầy sự bảo vệ dành cho ông ta.
“Huệ Dương, muốn mạng của ai?”
Giọng Thành Thái Đế khó khăn, ông ta biết trong lòng Huệ Dương có oán, cũng có hận.
Phụ hoàng yêu thương nàng ấy như vậy, Triệu Vân cũng yêu nàng ấy như vậy, nhưng tất cả đều bị ông ta hại chết. Nhưng, ông ta là bất đắc dĩ! Nếu họ không chết, người chết sẽ là ông ta!
Vừa dứt lời, tim Thành Thái Đế đã treo lên thật cao.
Mạng của hai người.
Ngày đó, chính tại Càn Thanh cung này, ông ta và Dư Vạn Chuyết đã đầu độc Phụ hoàng.
Huệ Dương, có phải muốn ông ta và Dư Vạn Chuyết chết không?
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605355/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.