Đêm đó, tại Lăng phủ.
Lăng Duệ đặt mảnh giấy trong tay lên đèn nến bên cạnh để đốt, ném vào lư hương đồng, ngọn lửa cuốn lấy tờ giấy mỏng, chỉ trong nháy mắt đã cháy thành tro bụi.
Ông ta quay người ngồi xuống ghế thái sư, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tề Xương Lâm và Hồ Đề, nói: “Quân Nam Thiệu sẽ tấn công Thanh Châu vào giờ Dần ngày mười hai tháng mười. Phàm nhi và Tần Vưu sẽ cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, nhân cơ hội giết chết tên họ Chử kia. Đến lúc đó, toàn bộ quân Thanh Châu sẽ nghe lệnh Tần Vưu.”
Hồ Đề nghe xong, khuôn mặt thô kệch không thể che giấu sự kinh ngạc, thốt lên: “Quân Nam Thiệu lại muốn xâm chiếm Thanh Châu sao? Tại, tại sao vậy?”
Lăng Duệ liếc nhìn Hồ Đề một cách không kiên nhẫn, tên em rể này tuy trung thành nhưng đầu óc thật ngu đần.
Nếu không có ông ta đề bạt, có Tề Xương Lâm thỉnh thoảng giúp đỡ sau lưng, với cái đầu như thế làm sao có thể yên ổn ngồi ở vị trí Binh bộ Thượng thư?
“Hiện giờ Hoàng thượng ngày càng mê muội, lại càng lúc càng dung túng Chu Dục Thành và đám điên của Đô sát viện làm suy yếu thế lực của chúng ta, cứ tiếp tục như vậy, e rằng ngay cả vị trí Thủ phụ của ta cũng không giữ được nữa. Nếu ta không giữ được vị trí, các ông sẽ ra sao?”
Lăng Duệ nói xong, nhìn vào Tề Xương Lâm và Hồ Đề một cái thật sâu, tiếp tục: “Đại Hoàng tử sắp tròn mười tuổi rồi.”
Câu nói vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605368/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.