Cuối tháng sáu ở Thịnh Kinh, hơi nóng như muốn bức người đến ngạt thở, tiếng ve kêu râm ran trong bụi cây, đua nhau hát vang.
Dư Tú Nương đứng dưới cây hòe lớn cuối phố, khẽ nhíu mày, nói: “Nói đi, làm sao ngươi tìm được ta? Tiểu Nguyệt nói cho ngươi biết à?”
Nói xong, lại thấy không thể nào, Tiểu Nguyệt không thể phản bội bà ấy.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Tề An đã vội vàng xua tay: “Không phải Tiểu Nguyệt nói cho ta, từ khi phu nhân và đại nhân hòa ly, Tiểu Nguyệt không chịu gặp ta lần nào nữa. Hai ngày trước là sinh nhật của Tiểu Nguyệt, ta lén đến chỗ nàng ấy ở nhìn một chút, tình cờ gặp phu nhân trở về.”
Tính cách của Tề An, Dư Tú Nương cũng biết, sẽ không nói dối với bà ấy.
Bà ấy gật đầu, nói: “Ngươi đã nói với Tề Xương Lâm là ta ở đây rồi?”
“Đã nói. Đại nhân bảo ta đến đây gọi một bát ‘cơm Bát trân’, nói nếu sau khi phu nhân ra mà không muốn nhận ta, thì không cho phép ta xuất hiện trước mặt phu nhân… và Tiểu Nguyệt nữa, nói không được quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của phu nhân.”
Tề An nói gấp gáp, như sợ Dư Tú Nương sẽ hiểu lầm đại nhân nhà mình.
Nhưng Dư Tú Nương nghe xong những lời này, ngực lập tức bốc hỏa.
Người khác không hiểu Tề Xương Lâm, còn tưởng những lời ông ta nói rất thông tình đạt lý. Nhưng Dư Tú Nương làm phu thê với ông ta bao nhiêu năm, làm sao không biết cái tâm tư nhỏ nhen của ông ta.
Tiểu Nguyệt là nha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605369/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.