Sau khi Hoắc Giác xuống xe ngựa, Triệu Bảo Anh lặng lẽ nhắm mắt, phất trần trong tay mềm mại rủ xuống, khuôn mặt thường ngày tươi cười giờ đây đã không còn nụ cười, thay vào đó là vài tia buồn bã.
Ông ấy không ngờ rằng, Như Nương lại phải sống khổ sở đến vậy.
“Như Nương bảo, khi còn nhỏ vì bệnh ở miệng, mỗi khi ra ngoài đều bị người ta ném đá. Đại ca nhà bên của thím ấy bèn bảo thím ấy ở nhà chờ, còn nói dù thế nào cũng sẽ quay lại đón. Có lẽ vì câu nói đó mà thím ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử. Sợ rằng khi người huynh ấy quay lại sẽ không tìm thấy thím ấy.”
Lời của Hoắc Giác vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hiện lên trong tâm trí lại là hình ảnh Như Nương mỉm cười nhìn ông ấy ngày hôm qua. Bà ấy nói bà ấy sống rất tốt, cuộc sống không hề khó khăn, được gặp lại ông ấy là điều may mắn lớn nhất.
Ánh nắng xiên xiên chiếu vào xe, nửa người Triệu Bảo Anh tắm trong nắng, lại không cảm thấy chút ấm áp nào.
Ngồi im lặng một hồi lâu, ông ấy mới chậm rãi mở mắt, khàn giọng ra lệnh: “Cao Tiến Bảo, vào cung.”
***
Hôm nay Thành Thái Đế không ở điện Kim Loan để lo chính sự, liên tiếp mấy ngày gặp ác mộng, tai thậm chí còn có ảo giác, phần lớn thời gian ông ta đều nghỉ ngơi ở điện Thừa Loan của Vương Quý phi, thỉnh thoảng mới đến điện Dưỡng Tâm để nghe chính sự.
Lúc này trong điện Dưỡng Tâm, sau khi nghe hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605376/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.