“A Lê.”
“Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.”
Khi lang quân trên giường nghiêm túc nói ra câu này, Khương Lê thực sự ngẩn người một lúc lâu. Lúc trước trong lòng còn sợ hắn lại làm càn, bất chợt nghe được câu nói này, nàng kinh ngạc đến nỗi hơi thở cũng ngừng lại.
Hoắc Giác thích nàng, nàng biết mà.
Nếu không phải có tình cảm với nàng, một người như hắn làm sao có thể cưới nàng? Huống chi, từ khi thành thân đến nay, không, phải nói từ mùa xuân năm ngoái, từ khi hắn nhận túi tiền của nàng, hắn đối xử với nàng thực sự rất rất tốt.
Khương Lê cũng không biết phu thê người khác ở chung với nhau thế nào, cũng không biết những trượng phu khác đối xử với thê tử ra sao.
Nàng chỉ biết, trên đời này, ngoại trừ cha mẹ và A Lệnh của nàng, nàng không thể tìm được người nào khác đối tốt với nàng như vậy nữa.
Hoắc Giác đối với nàng không chỉ đơn thuần là cưng chiều, mà còn có sự tôn trọng mà những thê tử khác rất khó nhận được từ trượng phu của mình.
Đường đường là một Trạng nguyên lang, tài hoa xuất chúng, dung mạo tuấn tú như vậy.
Ở nhà lại việc gì cũng nghe theo nàng, để mặc nàng ra ngoài mở quán rượu, dù có bao nhiêu lời đồn đại cũng không quan tâm.
Còn luôn khen nàng nấu rượu ngon, quản lý quán rượu tốt, quán xuyến nhà cửa cũng tốt.
Nói như thể trên đời này không có nữ tử nào giỏi hơn nàng.
Con người dễ bị lời khen của người khác làm cho xiêu lòng nhất, đặc biệt là từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605377/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.