Trên đời này làm gì có hoa đường điểu màu đỏ?
Ở huyện Định Phong, hoa đường điểu vốn chỉ có màu cam, chỉ vì Như Nương thích màu đỏ, muốn thêu một hà bao độc nhất vô nhị cho Triệu Bảo Anh nên mới thêu một chùm hoa đường điểu màu đỏ.
Công công họ Triệu, huyện Định Phong, và hoa đường điểu đỏ.
Những từ này kết hợp với nhau khiến Như Nương nhớ đến Triệu Bảo Anh.
Cao đại nhân nói với bà ấy, vị Đốc công Triệu đại nhân được mọi người trong cung kính trọng đã vào cung từ năm Thừa Bình thứ sáu.
Nhưng không nên như vậy.
Năm Thừa Bình thứ sáu, rõ ràng Bảo Anh ca ca đã đến nhà một gia đình quyền quý làm bạn đọc sách cho công tử nhà đó. Lúc đó cha còn nói với bà ấy không được cản trở tiền đồ của Bảo Anh ca ca.
Sao lại trở thành thái giám trong cung?
Tuy ai cũng nói Hoàng cung tốt, nhưng bà ấy theo A Lê ở trong cung chỉ nửa ngày đã thấy ngột ngạt không chịu nổi, mà Bảo Anh ca ca đã ở trong cung suốt hai mươi chín năm!
Những giọt nước mắt trong mắt Như Nương không thể kìm nén được, bà ấy biết hai người gặp lại sau nhiều năm, đáng lẽ không nên khóc.
Nhưng bà ấy thực sự không nhịn được.
Thật sự không nhịn được.
Bà ấy luôn nghĩ, giữa hai người họ, ít nhất ông ấy sẽ là người sống tốt hơn.
Từ khi nghe thấy tiếng gọi “Bảo Anh ca ca” quen thuộc kia, Triệu Bảo Anh đứng im như tượng gỗ.
Ánh trăng mờ ảo, gió đêm nhẹ nhàng.
Trong không khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605383/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.