Đêm xuống, Hoắc Giác về phủ, trước tiên vào thư phòng, sờ soạng trên giá sách bằng gỗ hoàng hoa lê một hồi, rồi từ một ngăn bí mật lấy ra một quyển sổ sách.
Quyển sổ này trông có vẻ đã cũ, nếu Tông Khuê có mặt ở đây, nhìn thấy nó chắc chắn sẽ trố mắt kinh ngạc, bởi vì nó giống hệt quyển sổ mà hôm nay Hoắc Giác “may mắn” tìm thấy ở Binh Bộ.
Hoắc Giác ngồi trên ghế, cẩn thận lật giở quyển sổ trong tay, rồi gọi Hà Chu vào phòng, nói: “Đem quyển sổ này đưa cho Ám Nhất.”
Hà Chu cung kính nhận lấy, lĩnh mệnh rồi lui ra.
Hắn ta không lạ gì quyển sổ này. Nửa năm nay, công tử luôn bận rộn làm cũ giấy tờ, hắn ta và Hà Ninh còn cùng nhau đi tìm mấy thỏi mực cổ.
Tốn không ít công sức mới làm được hai quyển sổ cũ kỹ như vậy.
Biết quyển sổ này chắc chắn là vật cực kỳ quan trọng, Hà Chu cẩn thận cuộn nó lại, nhét vào tay áo, bước nhanh ra khỏi cửa. Vừa ra ngoài, hắn ta tình cờ gặp Hà Ninh đang đi đến viện chính, nhưng cũng không kịp chào hỏi, chỉ gật đầu rồi vội vã rời đi.
Hà Ninh nhìn theo bóng lưng Hà Chu, lắc đầu, chậm rãi bước qua cửa, vừa vào thư phòng liền cung kính hành lễ, nói: “Thuộc hạ đã điều tra, vị Tú nương tử kia quả thực giống hệt người trong bức họa của công tử, hẳn là vị phu nhân mà công tử đã nói. Hôm nay thuộc hạ ở quán rượu cả ngày, không thấy bà ấy có gì khác thường. Cả ngày bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605392/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.