Lư hương khói lượn lờ, hương thơm lan tỏa khắp phòng, vấn vương nơi đầu giường.
Vệ Xuân mím môi, đôi mắt long lanh nhìn vào mắt hắn, thâm thúy như biển sâu.
Trước khi Ám Nhất đến, hắn vừa hỏi nàng một câu: “Vệ Xuân, nàng có uất ức không?”
Thật ra cũng chẳng trách Tiết Vô Vấn hỏi nàng như vậy.
Những ngày qua, nàng đều đặn đến Tĩnh Tâm đường cùng Tiết lão phu nhân học Phật pháp, dáng vẻ thành kính kia trông chẳng khác nào sắp xuống tóc đi tu.
Cô nương này vốn thông minh, nếu đã chuyên tâm học một thứ gì, ắt sẽ học nhanh học tốt hơn người khác. Nay dồn nhiều tâm sức vào việc này, tất nhiên cũng có chút thành quả.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, đã khiến Tiết lão phu nhân nhìn nàng bằng con mắt khác xưa, liên tục kinh ngạc, khen nàng có tuệ căn.
Nhưng Tiết Vô Vấn biết, từ khi Vệ gia gặp chuyện, cô nương này đã không còn tin Phật nữa.
Người ta nói Phật tổ từ bi, phổ độ chúng sinh. Nhưng ngay cả Vệ thị tốt đẹp như vậy Phật tổ cũng không bảo hộ, nàng còn tin tưởng gì nữa?
Không chỉ không tin mà còn chán ghét đến cực điểm.
Nay ép mình học Phật pháp cũng chỉ là vì muốn lấy lòng Tiết lão phu nhân.
Vệ Xuân cắn môi, vốn định giữ tay hắn lại, không cho hắn làm càn. Nhưng nam nhân này quá hiểu điểm yếu của nàng, chẳng mấy chốc, nàng đã mềm nhũn cả người, hai tay siết chặt lấy tấm chăn gấm bên cạnh.
Tiết Vô Vấn nhìn đôi mắt hạnh dần phủ một tầng sương mù, ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605391/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.