Lư hương khói lượn lờ, hương thơm lan tỏa khắp phòng, vấn vương nơi đầu giường.
Vệ Xuân mím môi, đôi mắt long lanh nhìn vào mắt hắn, thâm thúy như biển sâu.
Trước khi Ám Nhất đến, hắn vừa hỏi nàng một câu: “Vệ Xuân, nàng có uất ức không?”
Thật ra cũng chẳng trách Tiết Vô Vấn hỏi nàng như vậy.
Những ngày qua, nàng đều đặn đến Tĩnh Tâm đường cùng Tiết lão phu nhân học Phật pháp, dáng vẻ thành kính kia trông chẳng khác nào sắp xuống tóc đi tu.
Cô nương này vốn thông minh, nếu đã chuyên tâm học một thứ gì, ắt sẽ học nhanh học tốt hơn người khác. Nay dồn nhiều tâm sức vào việc này, tất nhiên cũng có chút thành quả.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, đã khiến Tiết lão phu nhân nhìn nàng bằng con mắt khác xưa, liên tục kinh ngạc, khen nàng có tuệ căn.
Nhưng Tiết Vô Vấn biết, từ khi Vệ gia gặp chuyện, cô nương này đã không còn tin Phật nữa.
Người ta nói Phật tổ từ bi, phổ độ chúng sinh. Nhưng ngay cả Vệ thị tốt đẹp như vậy Phật tổ cũng không bảo hộ, nàng còn tin tưởng gì nữa?
Không chỉ không tin mà còn chán ghét đến cực điểm.
Nay ép mình học Phật pháp cũng chỉ là vì muốn lấy lòng Tiết lão phu nhân.
Vệ Xuân cắn môi, vốn định giữ tay hắn lại, không cho hắn làm càn. Nhưng nam nhân này quá hiểu điểm yếu của nàng, chẳng mấy chốc, nàng đã mềm nhũn cả người, hai tay siết chặt lấy tấm chăn gấm bên cạnh.
Tiết Vô Vấn nhìn đôi mắt hạnh dần phủ một tầng sương mù, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làm càn đến cực điểm, làm những chuyện hư hỏng nhất.
Hắn khàn giọng áp sát, chạm vào môi nàng, lại hỏi một lần nữa: “Vệ Xuân, nàng có uất ức không?”
Lông mi Vệ Xuân khẽ run, khóe mắt hơi nhếch lên, nhuộm một tầng hồng.
Nàng hít một hơi thật sâu, không nhịn được cắn môi hắn một cái, hồi lâu sau mới run giọng nói: “Tiết Vô Vấn, lão phu nhân là bà nội của chàng, ta… không uất ức.”
Tiết Vô Vấn không rời mắt khỏi nàng, đồng tử nàng hơi giãn ra, ánh mắt có chút mông lung, lý trí bị đẩy ra rìa, lời nói ra tất nhiên cũng không phải là giả dối.
Nàng không cảm thấy uất ức.
Nàng nói đó là bà nội của hắn, vậy cũng chính là trưởng bối của nàng. Nếu là trưởng bối của nàng rồi, việc lấy lòng người thì có gì uất ức gì đâu?
Nàng không còn tin Phật, nhưng điều đó không ngăn cản nàng tôn trọng những điều người khác vẫn tin tưởng.
Tiết Vô Vấn hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng, không nhịn được lẩm bẩm một câu “Tiểu tổ tông”, rồi mới nhẹ nhàng kéo tấm váy lụa ướt đẫm của nàng lên đến eo.
Rất lâu sau, Vệ Xuân mới chậm chạp nhận ra.
Tên khốn kiếp này vừa rồi xem nàng như phạm nhân mà thẩm vấn.
Chống đỡ thân thể mỏi nhừ ngồi dậy, nàng liếc nhìn hắn, nói: “Tiết Vô Vấn, chàng xem Vô Song viện này là lao ngục của Trấn Phủ Ty sao?”
Tiết Vô Vấn tự biết mình đuối lý, cô nương này ngày thường quá bình tĩnh, nếu không dùng chút thủ đoạn đặc biệt, căn bản không thể hỏi ra được lời nói thật lòng.
Nhưng lúc này hắn không thể thừa nhận, nếu không, vị tiểu tổ tông này có thể không cho hắn gần gũi mấy tháng liền.
Trước mặt Vệ Xuân, hắn luôn mặt dày vô sỉ đến cực điểm, lúc này dù chột dạ cũng có thể đường hoàng nói: “Nàng xem ta là người nào chứ? Chuyện vừa rồi, nàng nghĩ trừ nàng ra, ta còn có thể làm với ai khác?”
Nói rồi, tay nắm lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng, khéo léo chuyển chủ đề: “Không phải muốn biết Hà Chu vì chuyện gì tìm ta sao? Bây giờ mỏi không? Còn muốn nghe nữa không?”
Mệt mỏi thì tất nhiên là mệt mỏi, nhưng lúc này hắn đã bằng lòng nói, Vệ Xuân đương nhiên không thể bỏ lỡ. Cũng lười so đo chuyện vừa rồi của hắn, an tĩnh nép vào lòng hắn, ra dấu cho hắn tiếp tục nói.
Tiết Vô Vấn kéo tấm chăn gấm, cẩn thận che đi bờ vai trắng nõn mịn màng của nàng, rồi mới tiếp tục nói: “Hà Chu đưa đến là một quyển sổ sách cũ của Binh Bộ bảy năm trước, trong đó có vài khoản chi tiêu rất thú vị.”
“Chữ viết trong sổ sách nếu ta không nhìn nhầm, hẳn là chữ của Hồ Đề, Binh bộ Lang trung lúc đó, nay là Binh bộ Thượng thư.” Tiết Vô Vấn hơi nheo mắt: “Đại Chu nằm ở Trung Nguyên, Bắc giáp Bắc Địch, Nam giáp Nam Thiệu, phía Tây còn có quân Tây Quyết rình rập. Lúc trước khi Tiên Đế bệnh nặng, Bắc Địch và Nam Thiệu đồng thời xâm lược, thời điểm này quá trùng hợp.”
Khi Bắc Địch xâm lược, hắn đang ở Túc Châu.
Bắc Địch là dân tộc du mục, sống bằng nghề săn bắn trên thảo nguyên, vô cùng thiện chiến. Những năm trước, quân Bắc Địch e sợ uy danh của Định Quốc Công, chưa bao giờ dám liều lĩnh xâm chiếm, phần lớn là đến mùa đông, đói quá mới mạo hiểm tiến công Túc Châu.
Nhưng năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, Bắc Địch và Nam Thiệu xâm lược vào mùa hè.
Hơn nữa lần xâm lược đó lại vô cùng hung hãn, đánh suốt bốn tháng trời.
Tiết Vô Vấn không rõ quân Nam Thiệu, nhưng hắn lại rất hiểu quân Bắc Địch. Lúc đó Bắc Địch không thể có nhiều lương thảo như vậy để có thể chống lại quân Tiết gia suốt bốn tháng.
Sổ sách mà Hà Chu đưa đến hôm nay chính là chi tiết quân lương mà triều đình vận chuyển đến Thanh Châu bảy năm trước.
Có vài khoản chi tiêu mập mờ không rõ ràng, qua tay Tần Vưu, rể hiền của Vương thị Doanh Châu.
Tiết Vô Vấn chỉ nói một câu “Thời điểm quá trùng hợp”, Vệ Xuân trong chốc lát đã hiểu ra mấu chốt trong đó, cũng lập tức hiểu được tầm quan trọng của quyển sổ sách này.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi một câu: “Quyển sổ sách này là thật hay giả?”
Tiết Vô Vấn nhếch môi cười, cô nương nhà hắn quả thực thông minh.
Phải nói rằng, mặc dù quyển sổ sách này căn bản không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nhưng hắn cũng giống như Vệ Xuân, rất nghi ngờ tính chân thực của nó.
Nhưng tiểu tử kia đã dám đưa đến, vậy chắc chắn là đã nắm chắc.
Cho dù là giả, cuối cùng cũng sẽ thành thật.
Tiết Vô Vấn cười nói: “Đệ đệ của nàng đa mưu túc trí, nàng nghĩ vì sao hắn lại đưa quyển sổ sách này đến cho ta? Cũng chỉ là muốn mượn người của ta vào thời điểm thích hợp, đặt quyển sổ sách này vào phủ Tham nghị của Lăng Nhược Phàm thôi.”
Lăng Nhược Phàm là con trai của Thủ phụ Lăng Duệ, hiện đang nhậm chức Tả Tham nghị Bố chính ti ở Thanh Châu.
Cẩm Y Vệ ở các châu phủ đều có thiết lập Vệ sở, Vệ sở ở Thanh Châu vừa hay có tâm phúc của hắn.
Tiểu tử kia cũng không biết là có lòng tin với hắn, hay là biết hai vị Thiên hộ của Vệ sở Thanh Châu là người của hắn, cho nên mới đưa sổ sách đến đây.
Tiết Vô Vấn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hàng lông mày của Vệ Xuân, dịu giọng nói: “Nàng tin hay không, tiểu tử kia hẳn là còn một quyển sổ sách khác trong tay. Trong đó chắc chắn cũng sẽ có vài khoản chi tiêu không rõ ràng chỉ hướng đến quân Bắc Địch, còn quyển sổ sách đó hiện đang ở trong tay kẻ xui xẻo nào, kỳ thực cũng không khó đoán.”
Hiện nay trong triều, những người không sợ phe cánh của Lăng Thủ phụ, ngoài Định Quốc Công có địa vị siêu nhiên và đối thủ chính trị của Lăng Duệ là Chu Thứ phụ, thì cũng chỉ còn lại Đại lý tự khanh Tông Già cùng hai vị Ngự sử của Đô sát viện hở ra là dọa va cột.
Hoắc Giác đã tốn tâm tốn sức vào Đô sát viện, vậy kẻ xui xẻo kia còn có thể là ai?
Tám chín phần mười là Lỗ Ngự sử hoặc Bách Ngự sử.
***
Tiết Vô Vấn tuy thương cảm cho kẻ bị hại trong lòng, nhưng không hề cảm thấy bản thân bị uất ức.
Sáng hôm sau, Lỗ Thân thần thanh khí sảng, bước chân nhẹ nhàng đi vào Đô sát viện, mỉm cười vuốt chòm râu dài, nhìn về phía Hoắc Giác và Tông Khuê với ánh mắt từ ái như cha già.
Quyển sổ sách mà Giả Tùy đưa tới hôm qua đã được Lỗ Thân tự mình kiểm tra, không có chút dấu vết giả mạo nào, hẳn là thật.
Tuy không hiểu vì sao quyển sổ sách quan trọng như vậy mà tên chó chết Hồ Đề kia lại không hủy đi, nhưng đã rơi vào tay ông ấy rồi thì đừng trách ông ấy không khách khí!
Ông ấy, Lỗ Thân, đã sớm nhìn đám người ra vẻ chính trực, lang tâm cẩu phế, giả nhân giả nghĩa này không vừa mắt rồi!
Lỗ Thân chỉ vào Hoắc Giác và Tông Khuê, giọng nói đầy nội lực: “Hai ngươi theo ta.”
Nói xong, ông ấy bưng ấm trà, chậm rãi đi vào căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại, ôn tồn nói: “Cứ ngồi xuống, ở Đô sát viện này, không cần quá câu nệ.”
Hoắc Giác và Tông Khuê cung kính ngồi xuống, bày ra tư thế sẵn sàng lắng nghe giáo huấn.
Lỗ Thân đặt ấm trà xuống, từ trong chồng án thư bên cạnh rút ra hai cuộn, đưa cho họ, nói: “Việc bí mật điều tra tham ô của Binh bộ Thượng thư mà ta giao cho hai ngươi hôm qua không cần tiếp tục nữa. Vụ án này trọng đại, ta và Giả Ngự sử phụ trách giám sát là đủ rồi.”
Nói đến đây, sợ hai mầm non tốt này suy nghĩ nhiều, Lỗ Thân lại ân cần giải thích thêm một câu: “Người trong Đô sát viện chúng ta ai cũng không sợ cường quyền, nhưng có đôi khi, có việc không thể để các ngươi xông pha lên trước. Cần phải có người kế thừa, hiểu chứ?”
Đêm qua, ông ấy và Giả Tùy bàn bạc suốt đêm, trong lòng hiểu rõ quyển sổ sách này nếu điều tra đến cùng sẽ gây ra sóng gió như thế nào.
Bảy năm trước, Bắc Địch có thể thừa dịp ngày hè nóng bức tập kích Túc Châu, liều chết giao tranh với Định Quốc Công suốt bốn tháng trời, e rằng phía sau đã có người sớm bày mưu tính kế.
Mục đích chính là để đưa Khang Vương thuận lợi lên ngôi Hoàng Đế.
Nay Thành Thái Đế trị vì sáu năm, bá tánh cũng coi như an cư lạc nghiệp.
Bất kể năm xưa Thành Thái Đế đóng vai trò gì trong vụ án mưu phản của Tiên Thái tử, vì sự ổn định của giang sơn xã tắc Đại Chu, bọn họ tuyệt đối không thể để lửa cháy đến Thành Thái Đế.
Thành Thái Đế không thể động đến, chẳng phải còn tên giả nhân giả nghĩa Lăng Duệ kia sao?
Lăng Duệ dựa vào công lao phò tá vua, kết bè kết phái, bài xích người khác, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì triều đình Đại Chu cũng bị ông ta làm cho khói lửa mù mịt, trở thành nơi ông ta một tay che trời.
Hai năm nay, may mắn là Thành Thái Đế đã có chút chán ghét Lăng Duệ, mỗi lần nghe Đô sát viện tố cáo phe cánh của ông ta, phần lớn đều đứng về phía họ, trách mắng phe cánh của Lăng Duệ.
Biết đâu lần này là một cơ hội.
Thành công, có thể giáng đòn mạnh vào phe cánh của Lăng Duệ, thậm chí… rửa sạch oan khuất năm xưa của phủ Tiên Thái tử cùng hai nhà Vệ, Hoắc.
Thất bại, thì ông ấy và Giả Tùy sẽ bị Thành Thái Đế chán ghét, con đường làm quan đến đây là hết, thậm chí mất mạng.
Tính tình Lỗ Thân ngay thẳng nhưng không phải kẻ không có đầu óc.
Việc mạo hiểm tính mạng như thế này, Đô sát viện không thể để ai ai cũng bị cuốn vào, có ông ấy và Giả Tùy là đủ rồi.
Còn hai thiếu niên trước mắt này, một người kinh tài tuyệt diễm, tấm lòng rộng mở, lo lắng cho thiên hạ lê dân bách tính, chưa vào triều làm quan đã có thể cứu nửa thành bá tánh trong cơn nguy cấp, người kia tuổi còn trẻ đã nổi danh khắp Thịnh Kinh, bản thân tài hoa hơn người, phía sau còn có gia tộc hùng mạnh làm hậu thuẫn.
Giả sử có thời gian, hai người bọn họ chưa chắc không thể kế thừa y bát của ông ấy và Bách Ngự sử, dẫn dắt mọi người trong Đô sát viện trừng trị kẻ ác, bênh vực chính nghĩa.
Trước đây, Đô sát viện cũng từng có một mầm non tốt nhất.
Người đó là học trò của Lỗ Thân, từ ngày vào Đô sát viện, đều là do ông ấy đích thân dạy dỗ.
Đáng tiếc, đứa trẻ đó đã mất bảy năm trước.
Mỗi lần nghĩ đến ngày đó, Lỗ Thân lại hối hận không kịp. Ngày đó, đáng lẽ ra nên là ông ấy đi. Tuổi ông ấy đã cao, phúc lộc cả đời cũng đã hưởng thụ gần hết rồi, chết cũng không đáng tiếc.
Nhưng học trò của ông ấy rõ ràng còn trẻ như vậy.
Trước đây, khi hắn ta say rượu còn từng cùng Giả Tùy nói đùa về ông ấy và Bách Ngự sử, nói sau này thành thân, cũng phải học theo họ, trước khi ra khỏi nhà, nhất định phải nói với phu nhân nhà mình một câu: “Hôm nay vi phu có lẽ sẽ va cột mà chết.”
Lúc đó, ông ấy và Bách Ngự sử nghe xong, còn chỉ vào hắn ta mà mắng vài câu. Ai ngờ, câu nói đùa lúc say rượu này, vậy mà một ngày nào đó lại ứng nghiệm!
***
Ra khỏi phòng, Tông Khuê lật xem án thư trên tay, nhanh chóng đọc lướt qua, khóe miệng xị xuống, chê bai: “Đây là chuyện vớ vẩn gì thế này! Chuyện Trấn Bình Hầu sủng thiếp diệt thê, ai ở Thịnh Kinh này mà không biết, có gì đáng điều tra chứ? Năm xưa, đích trưởng nữ của ông ta chẳng phải vì vợ cả vợ lẽ tranh đấu mà bị thất lạc sao. Này, Trạng nguyên lang, cho ta xem án thư của huynh viết gì nào.”
Tông Khuê không chút khách khí giật lấy án thư trong tay Hoắc Giác, nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi cười khẩy một tiếng, nói: “Của huynh còn buồn cười hơn, vậy mà có người muốn tố cáo chùa Đại Tướng Quốc! Nói cái gì mà Dược Cốc tự ý trồng dược liệu cấm, Dược Cốc của chùa Đại Tướng Quốc bây giờ chẳng phải là do Viên Thanh đại sư làm Cốc chủ sao? Tính tình của vị đại sư đó còn cứng hơn đá trong hầm cầu, ai dám đi điều tra ông ta chứ!”
Tông Khuê vỗ án thư vào ngực Hoắc Giác, ánh mắt lộ vẻ đồng cảm: “Ban đầu còn định đổi với huynh, thôi thôi, ta vẫn đi đấu với Trấn Bình Hầu vậy! Huynh cũng đừng nản chí, ta nghe thúc thúc nói, Viên Thanh đại sư trước đây có quen biết với Đô sát viện, huynh đến đó cùng lắm chỉ bị đuổi ra thôi.”
Nghe hắn ta nhắc đến Tông Úc, Hoắc Giác nhìn Tông Khuê một cái, khẽ gật đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Tông đại nhân hiện giờ đã thích nghi ở phủ Thuận Thiên chưa?”
“Sao lại không thích nghi được?” Tông Khuê xua tay, nói: “Thúc thúc của ta thích nhất là điều tra án, dù là án lớn án nhỏ, án oan án sai, án nào cũng không bỏ qua. Bây giờ đến phủ Thuận Thiên đúng là vui quên cả lối về. Nhưng mà, trước đó ông ấy gặp phải một vụ án cũ rất khó giải quyết, từ sáng sớm đến tối mịt đều điều tra vụ án đó, lo lắng đến mức khóe miệng sắp nổi mụn nước rồi, cũng không biết vụ án đó bây giờ điều tra đến đâu rồi.”
Tông Khuê nhớ lại dáng vẻ Tông Úc khi nhắc đến vụ án đó, trong lòng rất tò mò về vụ án .
“Huynh biết không? Cái tên phóng đãng của Cẩm Y Vệ kia còn có cả Phó Thống lĩnh của cấm quân cũng từng đến phủ Thuận Thiên tìm thúc thúc, ta đoán chắc là có liên quan đến vụ án đó. Nếu thật sự là như vậy, vụ án đó e rằng liên lụy rất rộng.”
Nghĩ đến đây, Tông Khuê không khỏi tiếc nuối, vụ án đó chắc chắn không tầm thường, thật muốn cùng đi xem náo nhiệt.
“Đáng tiếc thúc thúc nửa câu cũng không chịu nói thêm. Này, Trạng nguyên lang, thúc thúc rất coi trọng huynh, ngày nào đó huynh cùng ta về nhà một chuyến được không? Biết đâu thúc thúc chịu tiết lộ cho huynh một vài câu!”
Thần sắc Hoắc Giác nhàn nhạt liếc nhìn Tông Khuê đầy mong đợi, không đáp lời hắn ta, chỉ nói: “Ta xem án thư đây.”
Tông Khuê thấy hắn không hề hứng thú, tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không tiện miễn cưỡng, lắc đầu thở dài một tiếng, rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hoắc Giác.
***
Chùa Đại Tướng Quốc ở Đại Chu luôn có địa vị đặc biệt, từ vương tôn quý tộc đến lê dân bách tính, đều kính sợ ngôi chùa Phật giáo đã tồn tại qua nhiều triều đại này.
Việc nhận được một bức thư tố cáo như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người trong Đô sát viện.
Nhưng đã có người thề sống thề chết nói rằng trong Dược Cốc có dược liệu cấm thì dù thế nào cũng phải phái người đi xem thử.
Vì vậy, vừa qua đầu tháng năm, Hoắc Giác lên đường đến chùa Đại Tướng Quốc.
Đêm hôm trước, khi nói chuyện này với Khương Lê, tiểu nương tử còn có chút không nỡ.
“Khoảng mấy ngày vậy? Ta xem thử phải chuẩn bị cho chàng bao nhiêu bộ quần áo thay giặt cùng lương khô ăn dọc đường.”
Nghe nàng nói vậy, người không biết còn tưởng hắn phải đi xa. Hoắc Giác nhìn vẻ mặt không nỡ của tiểu cô nương, nhất thời thấy buồn cười.
“Ta cưỡi ngựa đi, ước chừng một ngày là có thể quay về.” Hắn nói.
Khương Lê vừa nghe, chỉ có một ngày thôi à, vậy thì không có gì không nỡ nữa, cười híp mắt nói: “Tô lão bá vẫn còn ở Dược Cốc đó, chàng đi rồi thì tiện thể giúp ta mang chút đồ qua cho ông ấy.”
Sau chuyến đi chùa Đại Tướng Quốc lần trước, Tô Thế Thanh ở lại Dược Cốc, nói là muốn theo một vị đại sư trong đó học y lý.
Sau khi đi qua quỷ môn quan một chuyến, tâm cảnh của ông ấy so với trước kia lại càng lên một tầng nữa, giống như đã ngộ ra điều gì đó lớn lao.
Đối với người học y, tâm cảnh như vậy khó gặp, đối với việc phát triển y thuật cũng rất có ích.
Khương Lê không biết Hoắc Giác sẽ đi Dược Cốc, nghĩ một chút, sợ làm lỡ công việc của hắn, lại nói: “Nếu không tiện cũng không sao, dù sao ta và mẹ còn phải chạy đến chùa Đại Tướng Quốc để lễ tạ thần cho chàng, đưa đồ cho Tô lão bá cũng không gấp ngay lúc này.”
“Không sao, ta cũng vừa hay muốn đến Dược Cốc một chuyến.” Hoắc Giác nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Hai ngày ta không có ở đây, nếu nàng muốn, có thể đến tìm a tỷ.”
Khương Lê mở to mắt: “Ta có thể đến phủ Định Quốc Công tìm a tỷ sao? Phủ Định Quốc Công là gia tộc lớn như vậy, quy củ chắc chắn rất nghiêm ngặt. Nếu ta đi thăm a tỷ, có phải là không hợp quy củ, gây phiền phức cho a tỷ không?”
Từ khi Vệ Xuân trở về phủ Định Quốc Công, Khương Lê đã mấy tháng không gặp nàng ấy rồi.
Hai tháng trước Phương thần y được Tiết đại nhân mời đến phủ Định Quốc Công “ở tạm”, nàng từng cho rằng là thân thể Vệ Xuân có vấn đề, lo lắng không yên. Sau đó mới nghe Hoắc Giác nói, là a tỷ muốn có con, cho nên mới mời Phương thần y đến điều dưỡng thân thể cho nàng ấy.
Ở Đại Chu, có rất nhiều nữ tử mười sáu mười bảy tuổi đã làm mẹ.
Vệ Xuân hiện giờ đã hai mươi hai tuổi, sinh nhật của nàng ấy là mùng mười tháng chín, tháng chín vừa qua là tròn hai mươi ba tuổi rồi, quả thật đã đến tuổi sinh con đẻ cái.
Nếu nàng ấy có thể sinh một đứa nhỏ, dù là trai hay gái, đều là chuyện tốt.
Khương Lê vừa nghĩ đến việc có thể gặp Vệ Xuân, niềm vui trong mắt không giấu nổi.
Hoắc Giác bóp nhẹ đầu ngón tay của nàng, mỉm cười nói: “Sao lại thế được? Nếu nàng muốn đi, để Hà Ninh đến phủ Định Quốc Công đưa tin là được, a tỷ nhất định rất vui khi nàng đến.”
Khương Lê trong lòng vui mừng, chút ưu tư vì Hoắc Giác phải đi công tác lúc nãy cũng tan biến ngay lập tức.
Sáng sớm hôm sau, chuẩn bị đồ đạc cho Hoắc Giác xong, đợi hắn rời đi, nàng vội vàng gọi Hà Ninh đến, bảo hắn ta chạy đến phủ Định Quốc Công một chuyến.
Một canh giờ sau, xe ngựa của phủ Định Quốc Công lặng lẽ dừng ở phố Vĩnh Phúc, đón người xong, vó ngựa “cộp cộp” chạy gần nửa canh giờ, mới đến phủ Định Quốc Công.
Khương Lê xuống xe ngựa, đi qua cửa Thùy Hoa, còn chưa đi được mấy bước đã thấy một bóng dáng yểu điệu đứng ở bức bình phong, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Lúc này đúng là mùa hoa nở rộ, vài cành liễu rủ dài nhỏ nhắn nở đầy hoa trắng từ trong khe tường hình chữ thập bên cạnh nghiêng ra, càng làm cho người đó thêm phần tao nhã.
“A tỷ!” Khương Lê hưng phấn gọi một tiếng, nhấc váy chạy tới.
Lúc Khương Lê vui vẻ trò chuyện với Vệ Xuân ở phủ Định Quốc Công, Hoắc Giác một người một ngựa đã đến Dược Cốc trước giờ Ngọ. Buộc ngựa dưới gốc cây, hắn thong thả bước vào Dược Cốc.
Chủ nhân của Dược Cốc này là Viên Thanh đại sư.
Danh tiếng của Viên Thanh đại sư tuy không vang dội bằng Viên Huyền đại sư, nhưng cũng là cao tăng hiếm có trong số các tăng nhân hàng chữ Viên trong chùa.
Bốn mươi năm trước, Viên Thanh đại sư được vị trụ trì tiền nhiệm dẫn vào chùa Đại Tướng Quốc, năm đó, ông ấy còn chưa đủ chín tuổi.
Thế nhân đều biết Viên Thanh đại sư ở Dược Cốc, chùa Đại Tướng Quốc có y thuật cao minh. Nhưng lại không biết, so với y thuật, vị cao tăng này càng giỏi về độc thuật.
Càng không biết, vị cao tăng này trước khi xuất gia, họ Triệu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.