🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùng sáu tháng năm, ngày đầu tiên qua tiết Đoan Ngọ, Hoắc Giác chính thức nhậm chức tại Đô sát viện.

Nửa đêm Khương Lê đã thức dậy, muốn tự tay thay y phục cho hắn.

Những việc thế này xưa nay Hoắc Giác đều tự mình làm lấy, chưa bao giờ để nàng hầu hạ. Nhưng hôm nay nàng lại nổi hứng, nhất định muốn giúp hắn mặc quan phục, hắn cũng đành chiều theo ý nàng.

Hoắc Giác giờ là Giám sát Ngự sử chính Lục phẩm, quan phục là trường bào màu xanh nhạt, trước ngực và sau lưng thêu hình chim hạc bằng chỉ vàng và chỉ ngũ sắc.

Khương Lê mặc quan phục chỉnh tề cho hắn, cài đai lưng bằng bạc, rồi kiễng chân đội mũ ô sa lên đầu hắn.

Thân hình hắn cao lớn, gầy mà thẳng, lại thêm dung mạo tuấn tú, khoác lên mình quan phục càng toát lên vẻ uy nghiêm chính trực, khí chất tựa trúc tựa tùng càng thêm phần rắn rỏi.

Khương Lê lùi lại một bước, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ý cười, tựa như đang nói: Hoắc Giác, chàng thật tuấn tú.

Hoắc Giác chỉnh lại mũ ô sa, cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng, nói: “Ta đi vào triều, tan chầu sẽ về ngay. Nàng ngủ thêm chút nữa, trời sáng rồi hãy đến quán rượu. Khi đến đó, nhớ dẫn theo mấy người Vân Chu, Tố Tùng. Nếu gặp chuyện gì không giải quyết được, cứ bảo Hà Ninh đến tìm ta.”

Khương Lê hiểu hắn lo lắng khi quán rượu khai trương sẽ có người gây rắc rối, bèn gật đầu mỉm cười: “Ta biết rồi, đi đâu cũng sẽ mang theo họ. Chàng yên tâm, trị an ở Thịnh Kinh xưa nay rất tốt, nếu có kẻ nào không biết điều đến quán rượu quấy phá, ta nhất định sẽ báo quan.”

Nàng từng nghe Hà Chu nhắc đến, vị Phủ doãn mới nhậm chức của phủ Thuận Thiên chính là vị Huyện lệnh Lâm An mà Hoắc Giác từng gặp ở Lâm An, vị đại nhân này là một vị quan tốt.

Hoắc Giác khẽ “Ừ” một tiếng, ăn sơ qua bữa sáng, rồi ra khỏi phủ, thẳng tiến Ngọ Môn.

Giờ lâm triều của Đại Chu là giờ Mão (từ 5-7h sáng),nhưng vừa sang giờ Dần (3-5h sáng) đã có không ít triều thần chờ sẵn ở Ngọ Môn.

Hoắc Giác vừa đến Ngọ Môn, đã thấy Tông Khuê vẫy tay gọi hắn, lớn tiếng nói: “Trạng nguyên lang, ở đây!”

Tông Khuê cũng mặc một bộ quan phục màu xanh thêu hình chim hạc giống hắn.

Hoắc Giác vừa bước tới, đã thấy vị công tử kiêu ngạo này chỉnh lại tay áo, nói với hắn: “Đứng cùng nhau đi, hôm nay ta sẽ cùng huynh vào triều, cùng nhận nhiệm vụ.”

Hoắc Giác ngước mắt, thản nhiên hỏi: “Huynh không đến Hàn Lâm Viện?”

Triều Đại Chu có quy định về phẩm cấp của quan viên được vào triều, thông thường phải từ Ngũ phẩm trở lên mới có tư cách lâm triều. Dưới Ngũ phẩm, chỉ có Giám sát Ngự sử của Đô sát viện hoặc các Cấp sự trung của Lục Bộ mới được vào triều sớm, còn Tu soạn của Hàn Lâm Viện thường không cần lâm triều.

Vì Hoắc Giác không đến Hàn Lâm Viện nên chức Tu soạn vốn dành cho Trạng nguyên lang hẳn là do vị Bảng nhãn đứng thứ hai tiếp nhận.

Nhưng Tông Khuê đã đến Ngọ Môn, chứng tỏ hắn ta cũng không đến Hàn Lâm Viện.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Tông Khuê liền nói: “Đương nhiên là không. Ta giờ cũng giống huynh, là Giám sát Ngự sử của Đô sát viện. Tưởng Khải và Tào Phỉ đã thay thế hai ta, đến Hàn Lâm Viện.”

Nói xong, Tông Khuê nhún vai một cái đầy vẻ bất cần, nhỏ giọng nói: “Tuy vì chuyện này mà bị bá phụ mắng cho một trận, nhưng thúc thúc ta lại rất ủng hộ ta, bảo rằng tuổi trẻ mà không ngông cuồng thì uổng phí. Này, Hoắc Giác, cuộc so tài giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc. Vào Đô sát viện rồi, xem ai lập được công lao lớn hơn cho Hoàng thượng!”

Ngôn quan muốn lập công cho Hoàng Đế thực chất là giúp Hoàng Đế tìm ra những quan viên tham ô phạm pháp trong triều.

Lời này của Tông Khuê chẳng khác nào đang nói: Này, Hoắc Giác, chúng ta so xem ai lật đổ được quan lớn hơn.

Hoắc Giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiêu ngạo của Tông Khuê, khóe môi khẽ nhếch lên, thành tâm thành ý gật đầu: “Được.”

Kiếp trước, Tông Khuê là Trạng nguyên năm Thành Thái thứ sáu.

Sau yến tiệc Ân vinh, hắn ta đến Hàn Lâm Viện nhậm chức Tu soạn tòng Lục phẩm, sau đó thăng quan tiến chức, từ Thị độc Hàn Lâm Viện, Tế tửu Quốc Tử Giám, Hộ Bộ Thị lang, cho đến khi làm đến Lục Bộ Thượng thư, đứng hàng Cửu khanh.

Tông Khuê là vị Trạng nguyên có con đường quan lộ bằng phẳng nhất trong thời gian Thành Thái Đế tại vị. Không ngờ kiếp này, vì hắn mà hắn ta lại hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc đời.

Hai người đang nói chuyện thì lại có mấy chiếc xe ngựa đến Ngọ Môn.

Hoắc Giác và Tông Khuê cùng ngẩng đầu nhìn, thấy Thủ phụ Lăng Duệ, Thứ phụ Chu Dục Thành, Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm, Binh bộ Thượng thư Hồ Đề cùng vài vị đại thần đứng đầu kim tự tháp triều đình đang bước tới.

Khi mấy người đi qua, Hoắc Giác và Tông Khuê cùng lùi lại một bước, nhường đường.

Lăng Duệ liếc mắt nhìn, gần như không dừng lại liền dời mắt đi.

Đương nhiên ông ta có ấn tượng với vị Trạng nguyên lang từ bỏ Hàn Lâm Viện để chọn Đô sát viện trong yến tiệc Ân vinh, nhưng ấn tượng đó lại không tốt đẹp gì.

Trong mắt ông ta, vị Trạng nguyên lang này chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đầu óc đầy những lý tưởng trừ gian diệt bạo mà thôi. Hòa vào đám người điên cuồng ở Đô sát viện thật sự là lãng phí một danh hiệu Trạng nguyên.

Hiện giờ đám người điên ở Đô sát viện khắp nơi đối đầu với ông ta, ông ta thật sự không có chút hảo cảm nào với những người đã vào Đô sát viện.

Tuy trong lòng chán ghét, nhưng ông ta xưa nay vẫn luôn che giấu cảm xúc, không để lộ ra ngoài. Lúc này sắc mặt vẫn ôn hòa, dáng người thẳng tắp, hai tay cầm hốt(*) bằng ngà voi, dáng vẻ của một vị đại thần trụ cột.

(*)Cái thẻ mà quan lại thời xưa hay cầm khi vào chầu.

Chu Dục Thành đứng sau ông ta đương nhiên cũng chú ý đến Hoắc Giác, khác với Lăng Duệ, ông ấy lại có ấn tượng khá tốt với chàng trai trẻ này. Ông ấy nhìn hắn với vẻ thích thú, khi chàng trai trẻ ngước mắt nhìn lại, ông còn mỉm cười ôn hòa.

Không khỏi nhớ đến ngày yến tiệc Ân vinh, có người lặng lẽ nói với ông ấy, khí chất quanh thân chàng trai này rất giống với vị Phò mã đã mất sau khi đánh trống Đăng Văn bảy năm trước.

Nhưng khi Chu Dục Thành nhìn thấy Hoắc Giác, người ông ta nhớ đến lại không phải Triệu Vân mà là Thái phó Vệ Hạng.

Ngày chàng trai này cưỡi ngựa diễu hành trên đường, Chu Dục Thành đã ở trong một quán trà trên phố Trường An, chứng kiến cảnh tượng dân chúng Lâm An đến chúc mừng.

Khi đó, vị Trạng nguyên lang ngồi trên lưng ngựa thản nhiên gật đầu đáp lễ mọi người.

Thần thái ấy, cốt cách ấy, lại khiến ông ấy nhớ đến nhiều năm trước, ngày mà Thái phó Vệ Hạng từ quan, rời khỏi Thịnh Kinh.

Cũng là trên phố Trường An, cũng là ngày cuối xuân nắng đẹp.

Hàng trăm sĩ tử chưa ra làm quan và các triều thần kính trọng Vệ Thái phó, đứng hai bên phố Trường An, cởi mũ chào tạm biệt.

Và Chu Dục Thành chính là một trong những người đứng trên phố Trường An ngày hôm đó.

Khi đó, một đám người mênh mông, trật tự, mắt ngấn lệ tiễn ông ấy rời Kinh. Cảnh tượng đó còn rung động lòng người hơn cả ngày Hoắc Giác diễu hành trên đường.

Nhìn lại hai trăm năm lịch sử Đại Chu, chưa từng thấy vị quan nào khi rời Kinh lại được đối đãi như vậy.

Nhưng người đó là Thái phó Vệ Hạng, được đối xử long trọng như vậy cũng là lẽ đương nhiên.

***

Sắp đến giờ Mão, cửa thành mở.

Dư Vạn Chuyết đứng sau cánh cửa, đè giọng the thé, cười nói: “Các vị đại nhân, mời vào!”

Nói xong, ông ta nhìn Thủ phụ Lăng Duệ đứng đầu hàng quan văn bên trái, sau đó cung kính cúi người.

Các triều thần mặc đủ loại quan phục nối đuôi nhau đi vào, Hoắc Giác và Tông Khuê đứng ở cuối hàng, đợi những người phía trước đi gần hết mới bước chân vào.

Đúng lúc này, một bóng người mặc y phục màu đen từ phía sau bước nhanh đến, vượt qua bọn họ.

Tông Khuê ngước mắt nhìn, không nhịn được nói: “Thấy chưa? Khóe miệng cái tên Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kia lại bị xé toạc rồi, chắc hôm qua nghỉ Đoan Ngọ lại chạy đến Ngọc Kinh lâu tìm hoa khôi nào đó hoan lạc rồi. Hừ, kẻ này hành sự phóng đãng, may mà có lão cha lợi hại trấn giữ biên cương Đại Chu nên mới chẳng ai dám dâng sớ luận tội hắn!”

Không biết có phải nghe thấy lời Tông Khuê hay không, Tiết Vô Vấn đang định vào Ngọ Môn bỗng dừng bước, quay đầu nhìn lại, chạm mắt với Hoắc Giác một thoáng, mặt không chút cảm xúc quay đầu, ung dung bước qua Ngọ Môn.

Lâm triều từ giờ Mão đến giờ Thìn, vào khắc đầu giờ Thìn, khi các vị triều thần lần lượt rời khỏi cửa cung, Khương Lê và Dương Huệ Nương đã đến quán rượu.

Khương Lê dán tờ thông báo tuyển người lên bức tường xám bên ngoài quán rượu, nói với Như Nương: “Thím Như Nương, mấy ngày nay có thể sẽ có người đến ứng tuyển, đến lúc đó thím và mẹ giúp ta xem xét nhé.”

Như Nương sao có thể nói không, tất nhiên cười đồng ý.

Từ nửa năm trước bà ấy đã bắt đầu học ủ rượu với Dương Huệ Nương, Dương Huệ Nương không giấu nghề, bà ấy lại học hành chăm chỉ, giờ đây ủ ra được loại rượu Bách Hoa rất ngon, giống như rượu trái cây của Khương Lê, bán rất chạy.

Mấy ngày nay ở quán, Dương Huệ Nương trực tiếp cho bà làm nhị chưởng quỹ.

Phải nói, việc buôn bán của quán rượu còn thịnh vượng hơn cả dự tính của mấy người họ, nhân công ban đầu căn bản không đủ nên mới nghĩ đến việc thuê thêm người.

Dán xong thông báo tuyển người, Khương Lê đến quầy tính sổ sách. Đến giờ Ngọ, người đến dùng bữa lục tục vào quán.

Trong đó có một người trông rất lạ mặt, người nọ tuổi không lớn, da dẻ trắng trẻo, mặc một bộ y phục màu lam sẫm, cười lên rất đỗi đáng yêu, vừa thấy Dương Huệ Nương đã gọi một câu “Đại tỷ” hai câu “Đại tỷ”, gọi đến mức Dương Huệ Nương nở hoa trong lòng.

“Mấy vị tỷ tỷ cứ gọi ta là A Phúc là được, ta nghe người ta nói rượu của Trạng Nguyên lâu rất đặc biệt nên muốn mua một ít về, hiếu kính trưởng bối trong nhà.”

Dương Huệ Nương nhanh nhảu nói: “A Phúc muốn loại rượu nào, ta sai người đi lấy cho đệ.”

A Phúc đảo mắt một vòng, nói: “Nghe nói có một loại rượu được ủ cùng với sương trăm hoa, trưởng bối nhà ta đặc biệt thích rượu có hương hoa, nếu Đại tỷ không phiền thì cho A Phúc vài chung nhé.”

Dương Huệ Nương vừa nghe, vội hướng cằm về phía Như Nương, nói: “Đệ đúng là người sành rượu, rượu đệ nói là do nhị chưởng quỹ của chúng ta ủ, mùi vị không phải tầm thường đâu. Ta dám đảm bảo, toàn Thịnh Kinh đệ cũng chẳng tìm được chỗ thứ hai bán loại rượu này.”

Tiểu Phúc Tử cười híp mắt nhìn Như Nương, thầm nghĩ: Không phải sao? Cha nuôi Tiến Bảo sáng sớm đã bảo hắn ta đến đây mua rượu Bách Hoa, còn nói không thể đắc tội mấy vị nương tử ở đây. Chỗ này sao có thể tầm thường được? Rượu này sao có thể tầm thường được?

Đương nhiên là không tầm thường rồi!

Tiểu Phúc Tử mua rượu xong, lên một chiếc xe ngựa mui đỏ, lắc lư vào cung.

Khương Lê nhìn chiếc xe ngựa kia, luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Không nhớ ra thì thôi, nàng cúi đầu gẩy bàn tính, gẩy gẩy, không biết nghĩ đến điều gì, trong tiếng “lách cách”, khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ lên.

Dương Huệ Nương thấy nàng mặt đỏ bừng, dùng mu bàn tay chạm vào trán nàng, nói: “Con có chỗ nào không khỏe à? Sao mặt lại đỏ thế này?”

Khương Lê vội vàng lắc đầu, nói: “Không, không có gì, chắc là nóng thôi.”

Đang nói, ngoài cửa bỗng lại có hai vị ma ma lớn tuổi đến. Khương Lê vội vàng bỏ bàn tính xuống, nhanh chóng tiếp đón người ta.

Hai vị ma ma là người hầu hạ Tô Ngọc Nương ở Ngọc Kinh lâu, lần này đến là nhận mệnh Tô Ngọc Nương, đặc biệt đến quán rượu nhỏ này đặt rượu.

Trước khi quán rượu khai trương, Khương Lê đã suy nghĩ kỹ càng về cách thức kinh doanh.

Trạng Nguyên lâu của bọn họ có rượu ngon, tuy nói rượu thơm không sợ ngõ sâu, nhưng quán rượu nổi tiếng ở Thịnh Kinh thật sự không ít, trong thời gian ngắn họ rất khó nổi danh ở Thịnh Kinh.

Chờ người ta tìm đến còn không bằng tự mình mang rượu đến tận cửa.

Khương Lê nói ý nghĩ này với Hoắc Giác, hắn lại rất tán thành. Còn rút ra một tờ giấy, viết xuống vài cái tên, bảo nàng thử mang rượu đến mấy chỗ này thử xem.

Lúc đó Khương Lê vừa nhìn thấy những cái tên đó, thật sự là giật mình, Ngọc Kinh lâu, Khúc Nghệ quán, sòng bạc Thông Nghĩa…

Những nơi này ở Thịnh Kinh đều là những nơi tiêu tiền nổi tiếng, ngày thường rượu nước không thể thiếu, nếu có thể cung cấp rượu cho bọn họ thì bạc tự nhiên kiếm được không ít.

Nhưng Khương Lê chưa từng nghĩ đến việc có thể làm ăn với những đại thương hộ này, người ta ở Thịnh Kinh gốc rễ sâu rộng, e là đã có quán rượu quen cung cấp rượu, nếu nàng ngang nhiên đến, nhất định sẽ bị đóng cửa không cho vào.

Chi bằng hướng tầm mắt vào những hí lâu, xuân lâu nhỏ hơn…

Nhưng Hoắc Giác lại véo véo má nàng, ôn hòa cười nói: “Không thử làm sao biết được? Biết đâu mặt mũi Trạng nguyên này của ta còn tốt hơn nàng tưởng.”

Khương Lê nghĩ cũng đúng, dù thử rồi không thành công cũng chẳng có gì thiệt hại.

Vì vậy hai ngày trước rải lưới khắp nơi, mang rượu mẫu đến mấy đại thương hộ như Ngọc Kinh lâu.

Giờ đây Ngọc Kinh lâu phái ma ma đến đặt rượu, lại còn đặt một đơn hàng lớn, thật sự là khiến nàng mừng rỡ.

Khương Lê cười tít mắt tiễn hai vị ma ma ra ngoài ngõ, đang định quay người trở về, bỗng nhiên liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng ở một tiệm trang sức đối diện.

Nhìn kỹ, lại là Tuỳ Vân.

Lúc trước ở tiệc mừng thọ lão phu nhân Trương gia, chẳng phải là nàng ta và Tiết Chân đẩy nàng xuống ao sen sao?

Tuỳ Vân đã sớm nhìn thấy Khương Lê, vốn định quay người lặng lẽ tránh đi, ai ngờ Khương Lê mắt tinh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng ta.

Nhận ra Tuỳ Vân, sắc mặt Khương Lê trầm xuống, nheo mắt nhìn nàng ta.

Năm nay nàng trải qua không ít chuyện, lại theo Vệ Xuân và Đồng ma ma học quản gia, giờ đây việc Hoắc gia cũng là nàng chủ trì, đã có chút dáng vẻ của đương gia chủ mẫu.

Lúc này ánh mắt sắc bén nhìn một người, rất có uy nghiêm.

Tuỳ Vân bị nàng nhìn đến hoảng sợ.

Phải biết rằng, Khương Lê đã không còn là nữ nhi của một quả phụ ở thành Đồng An không có chút căn cơ, ai cũng có thể giẫm lên một cái nữa rồi.

Nàng giờ đây là nương tử của Trạng nguyên, giống như tiểu thư, là phu nhân quan lại, tiện tay bóp một cái, nói không chừng có thể bóp chết nàng ta. Nếu Khương Lê khăng khăng muốn so đo với nàng ta những chuyện lúc trước, nàng ta chỉ là một nha hoàn hầu hạ người khác, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

May mà Khương Lê nhìn nàng ta vài lần rồi quay người bỏ đi.

Tuỳ Vân thở phào nhẹ nhõm, hôm nay nàng ta ra ngoài cùng Tiết Chân và Tào thị chọn trang sức.

Từ khi cô gia thi Đình hỏng, lỡ mất Tam đỉnh nguyên, phu nhân và tiểu thư buồn bã mãi. May mà cô gia cũng thuận lợi vào được Hàn Lâm Viện, phần nào giữ được thể diện của các nàng, lại giao du với các tiểu thư khuê các trong Kinh thành.

Hôm qua, chẳng biết phu nhân nghe phong thanh từ đâu, nói rằng Đại tiểu thư phủ Trấn Bình Hầu mới từ thành Đồng An trở về, liền nảy ra ý định muốn kết giao, bèn kéo tiểu thư đến cửa hàng trang sức chọn lễ vật.

Tùy Vân đang nghĩ ngợi, chợt thấy bóng dáng Tiết Chân và Tào thị, vội vàng nắm chặt khăn tay trong tay, bước ra đón.

“Phu nhân, tiểu thư.”

Tiết Chân nhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Sao mặt mũi đầm đìa mồ hôi thế? Có chuyện gì vậy?”

Tùy Vân cắn môi, trong đầu hiện lên cảnh Tùy Vụ bị người ta cuốn chiếu ném lên ngọn núi hoang vu, cuối cùng không nói ra chuyện vừa gặp Khương Lê, chỉ ấp úng tìm cớ khác lấp liếm cho qua.

Nói về Khương Lê, sau khi trở lại quán rượu, thấy mẹ và Như Nương đang nói chuyện với một phụ nhân chừng ba mươi tuổi.

Lại gần nghe ngóng, mới biết vị phụ nhân này tên Dư Tú Nương, sau khi hòa ly với chồng thì một mình đến Thịnh Kinh nương nhờ thân thích. Tình cờ thấy quán rượu đang tuyển người nên muốn đến thử vận may.

Dư Tú Nương mặc váy áo vải thô, đầu cài trâm gỗ, nói năng lưu loát, làm việc nhanh nhẹn, nghe giọng nói quả thật không phải người Thịnh Kinh. Nhưng kỳ lạ là, khi bà ấy nói chuyện, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu tiếng địa phương của người Thịnh Kinh.

Cứ như thể trước đây bà ấy từng sống ở Thịnh Kinh vậy.

Như Nương và Dương Huệ Nương đều là quả phụ, biết Dư Tú Nương hòa ly rồi một thân một mình đến Thịnh Kinh thì rất đỗi thương cảm, gần như không chút do dự liền giữ Dư Tú Nương lại.

Lúc Khương Lê đến, Như Nương đang lắp bắp giới thiệu tình hình quán rượu cho Dư Tú Nương, vừa thấy bóng dáng Khương Lê liền dừng lại, cười nói với Dư Tú Nương: “Tú, Tú Nương, Nhị Đông gia của chúng ta về rồi.”

Dư Tú Nương quay đầu lại, thấy một tiểu nương tử xinh đẹp tươi cười bước tới, dung mạo có sáu bảy phần giống Dương chưởng quỹ.

Bà ấy gật đầu với Khương Lê một cách tự nhiên, giống như Như Nương, gọi một tiếng: “Nhị Đông gia”

***

Chiều tối, Hoắc Giác tan việc ở Đô sát viện trở về.

Vừa vào phòng ngủ đã thấy nương tử nhà mình lại đang gảy bàn tính, nhìn khóe môi nàng hơi nhếch lên, hẳn là quán rượu hôm nay lại kiếm được kha khá bạc.

Quả nhiên, hắn vừa thay xong quan phục, nghe tiểu nương tử cười tủm tỉm nói: “Hoắc Giác, chàng biết hôm nay Trạng Nguyên lâu nhận được bao nhiêu đơn hàng của các đại thương hộ không?”

Hoắc Giác tinh ý, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là mấy cơ sở bí mật của phủ Định Quốc Công đều đến đặt rượu với A Lê.

Tuy trong lòng đã đoán được đáp án, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không biết, mỉm cười hỏi Khương Lê: “Bao nhiêu nhà?”

Khương Lê giơ một ngón tay lên, nói: “Sáu nhà. Rượu của Trạng Nguyên lâu chúng ta có lợi hại không?”

Tiểu nương tử hẳn là vui mừng khôn xiết, trong mắt hiếm khi lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Hoắc Giác cười đáp “Ừ”, tiếp tục dỗ dành nàng: “Rượu A Lê ủ tất nhiên là lợi hại.”

Lời khen này khiến Khương Lê hơi ngại ngùng, rượu quán rượu bán đâu phải một mình nàng ủ, Như Nương và mẹ ủ rượu cũng rất ngon.

Nhưng nàng thích nghe Hoắc Giác khen mình, cười cười nhận lấy. Vắt khăn, bước tới vừa lau mặt cho Hoắc Giác, vừa kể cho hắn nghe vài chuyện thú vị xảy ra ở quán rượu hôm nay.

Nói tới nói lui, liền nói đến Dư Tú Nương.

“À đúng rồi, quán rượu hôm nay tuyển được một vị nương tử, mẹ và Như Nương đều rất thích bà ấy.”

Hoắc Giác hơi nhướn mày, hỏi: “Người môi giới giới thiệu sao?”

Khương Lê lắc đầu, ném khăn vào chậu nước bên cạnh: “Không phải, lúc bà ấy đi ngang qua quán rượu, thấy tờ thông báo tuyển người dán bên ngoài nên vào hỏi thăm. Ai ngờ bà ấy lại rất hợp với mẹ nên đã thuê bà ấy.”

Hoắc Giác nghe vậy gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã chuẩn bị cho Hà Chu đi điều tra lai lịch người này.

Đang nghĩ như vậy, ngay sau đó lại nghe Khương Lê nói: “Thật ra không chỉ mẹ, mà cả ta và thím Như Nương cũng rất thích Tú nương tử. Làm việc nhanh nhẹn, người cũng dễ ở chung. Ta đang nghĩ, nếu sau này quán rượu muốn làm ăn lớn, nói không chừng Tú nương tử còn có thể làm chưởng quỹ của một phân hiệu.”

Nàng cứ thế nói, hoàn toàn không chú ý tới Hoắc Giác bên cạnh khi nghe thấy hai chữ “Tú Nương”, ánh mắt hơi dừng lại.

Nói luyên thuyên xong, mới nghe Hoắc Giác ôn tồn hỏi: “Vị Tú nương tử kia họ gì? Đã… có chồng chưa?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.