Tiểu nương tử vốn nhìn hắn bằng ánh mắt trong sáng. Giờ phút này chợt thêm vài phần e lệ, hẳn là cảm thấy ngượng ngùng.
Khương Lê quả thật thấy ngượng.
Nàng cùng Hoắc Giác thành thân đã hơn nửa năm, chuyện thân mật vợ chồng cũng chẳng thiếu.
Lẽ ra, nàng nên quen với dung mạo hắn rồi mới phải, không nên như bây giờ, tim đập như trống, miệng khô lưỡi đắng, lại dâng lên xung động muốn “bắt nạt” hắn.
Khương Lê vội đè nén ý nghĩ xấu hổ trong lòng.
Mẹ đã từng nói với nàng, nam tử uống rượu quá nhiều, sẽ không thể… lên được. Hôm nay Hoắc Giác uống không ít, chắc, chắc cũng không thể lên được.
Nàng vẫn là đừng nên làm khó hắn.
Khương Lê hắng giọng, chỉ vào bàn tính trên án, nói: “Hôm nay kiếm được số bạc này đây! Gấp bốn lần so với mong đợi của ta và mẹ. Tuy rằng tiền thuê cửa tiệm ở Thịnh Kinh quả thật đắt đỏ, nhưng chỉ cần buôn bán tốt, bạc kiếm được cũng nhiều. Khó trách có nhiều người chen chúc muốn ở lại Thịnh Kinh mưu sinh!”
Tiểu cô nương nói đến đây, thật sự rất vui vẻ.
Từ nhỏ nàng đã thích nghĩ cách kiếm tiền, cha nàng Khương Lệ mất sớm, mẹ là quả phụ, còn phải nuôi hai đứa con khôn lớn, thật sự không dễ dàng.
Cũng vì vậy, Khương Lê từ sớm đã biết tầm quan trọng của bạc. Chỉ cần kiếm được nhiều bạc, mẹ sẽ không vất vả như vậy, A Lệnh cũng có thể đến thư viện tốt đọc sách, ngày sau rạng danh Khương gia.
“A Lệnh ở Thư viện Lộc Sơn chắc là không dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605398/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.